14/05/2024
14/05/2024
14/05/2024
Trong tâm hồn mỗi người, chúng ta đều nuôi mộng lớn, những lý tưởng riêng biệt, và không ai có thể phủ nhận sự yêu thích với những điều tốt đẹp, trân quý. Hôm nay, mình muốn chia sẻ với các bạn về một tâm hồn điển hình qua tập thơ đặc sắc - “Góc sân và khoảng trời” của nhà thơ Trần Đăng Khoa.
Khi đọc “Góc sân và khoảng trời”, chúng ta sẽ bắt gặp một thế giới phong phú, nơi mà mọi người để lại dấu ấn tốt đẹp trong tâm hồn nhỏ bé của nhà thơ Trần Đăng Khoa. Tất cả mọi vật, từ con bướm vàng, cái sân, dòng sông Kinh Thầy, con chim, con gà, vườn cải, cây đa, con trâu, cây trầu... đều trở thành những người bạn thân thiết không thể thiếu, nhìn nhận bằng đôi mắt thuần khiết của một đứa trẻ.
Thơ “Góc sân và khoảng trời” là thơ của tuổi thơ, nói về tuổi thơ trong thời kỳ đất nước đang chịu chiến tranh, khi mà nguy cơ của bom đạn lúc nào cũng hiện hữu trên bầu trời.
Những người anh hùng làng xóm, sinh viên đại học, những người thầy của Trần Đăng Khoa, tất cả cùng nhau bước ra chiến trường. Trong tập thơ này, có một phần về những người thầy giáo, họ là người thầy, là binh sĩ, là người anh em tận tâm.
Đọc Góc sân và khoảng trời, chúng ta gặp cậu bé Trần Đăng Khoa lúc 10 tuổi, trẻ con mà cũng giữ trong mình sự trưởng thành. Tập thơ này được xuất bản năm 2013, có 141 bài thơ, là khoảnh khắc ghi lại cuộc sống và tâm hồn của nhà thơ.
Với mỗi bài thơ, Khoa vẽ lên hình ảnh tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa lớn lao. Ngay từ:
Em thường rải cái nong
Ra góc sân ngồi học
Những đêm có trăng mọc
Em chơi cho đến khuya.
Khảo sát tài tưởng của mình về một mùa mưa bội thu, với vẻ đẹp thuần khiết từ thành quả của nó.
Dường như mọi thứ đối với Khoa đều đẹp, đáng yêu:
Con bướm vàng
Bay nhẹ nhàng
Em thích quá
Em đuổi theo...
Trong “Con bướm vàng/ Con bướm vàng,” bài thơ bắt đầu với hình ảnh con bướm từ xa bay tới, lớn dần. Sau đó, nó lại nhỏ dần khi bay đi, tạo ra sự tiếc nuối kết hợp với niềm vui của đứa trẻ.
Thơ của Khoa chứa đựng tình yêu thiên nhiên và lòng yêu nước. Khoa đã nhìn xa hơn, đến đất nước khi đang chịu sức ép từ chiến tranh, từ bom đạn Mỹ. Tuy nhiên, trong tâm hồn nhỏ bé của Khoa, đất nước, làng quê vẫn hiện lên vô cùng đẹp đẽ:
Ao trường vẫn nở hoa sen
Bờ tre vẫn chú dế mèn vuốt râu
(Em kể chuyện này)
“Chiến thắng của Việt Nam hát lên, vang cao hơn cả tiếng bom,” như Khoa đã miêu tả trong một đoạn thơ.
Năm 1968, khi Khoa mới 10 tuổi, anh kể về những lúc bom rơi xuống làng, mọi người chạy ra, cả gia đình Khoa cũng chạy theo:
Chị em xách khẩu súng
Bé Giang mang que đời
Con chó vàng mang hàm răng nhọn hoắt
Em không biết mang gì
Vớ ngay hòn đá
Chân em ngắn quá
Phải chạy nhanh mới tới nơi
Nhưng khi đến nơi, bom Mỹ đã nổ chết. Hãy đọc những câu thơ trong lòng bạn và cảm nhận sự ngây thơ, sắc sảo:
Tay còn giơ lên trời
Răng cửa rụng hết
Cái ngực nát bét
Ô! Nó giống người
Nhưng ở trên trời
Nó lại độc ác!
Trong gia đình, mẹ là tấm gương kiên nhẫn, sự hi sinh của bà là nguồn động viên không ngừng cho Khoa và cả gia đình:
Áo mẹ mưa bạc màu
Đầu mẹ nắng cháy tóc
Mẹ ngày đêm khó nhọc
Con chưa ngoan, chưa ngoan
Trong “Mẹ ốm,” Khoa tôn vinh mẹ như là 'đất nước tháng ngày của con' bởi 'vì mẹ khổ đủ điều'.
“Em bé Khoa” còn biết thương con chó nhà mình khi nghe tiếng bom, chó bỏ chạy:
Tao chờ mày đã lâu
Cơm phần mày để cửa
Đối với em gái, Khoa là người anh yêu thương:
Mẹ cha bận việc ngày đêm
Anh ngồi trong lớp lo em ở nhà
Đối với thầy giáo từ chiến trường trở về, một người thương binh với chiếc nạng gỗ, Khoa đã cảm nhận:
Dấu lặng hai bên như hai hàng lỗ đáo
Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo
Như nhận ra cái chưa hoàn hảo
Của cả cuộc đời mình
Với lối thơ súc tích, không dày dặn, Khoa đã diễn đạt:
Bốn năm bom đạn qua rồi
Núi sông trong sáng, dáng người lớn cao
Với thiên nhiên, năm 1972, Khoa viết bài tứ tuyệt để tưởng nhớ:
Sau làn mưa bụi tháng ba
Lá tre bỗng đỏ như là lửa thiêu
Nền trời rừng rực ráng treo
Tưởng như ngựa sắt sớm chiều vẫn bay
Lòng yêu ruộng đồng mọc rễ sâu chắc trong tâm hồn Khoa, tình yêu này lan tỏa thành tình yêu sâu sắc đối với đất nước. Đó là:
Trong tình yêu, mẹ tôi đã trở thành đất đai
Và tôi mọc lên như cây còn non dại
Nhưng rễ cây đã hứa với nắng trời những mùa hoa trái
Bởi cây không thể phụ mẹ mình và phụ đất đai
Đó là lời hứa, là quyết tâm của “cậu Khoa” sẽ cống hiến hết mình, vì tình yêu với quê hương, với đất nước.
Các bạn thấy không? Ngay từ khi còn nhỏ, tâm hồn “cậu bé Khoa” đã chứa đựng những ý chí và quyết tâm vĩ đại, tình yêu thật lớn. Hãy giữ vững tình yêu và phấn đấu để chứng minh tình cảm với cha mẹ, quê hương và đất nước của mình nhé! Hãy đọc “Góc sân và khoảng trời” để tìm kiếm nguồn động viên và kiên nhẫn trong cuộc sống của bạn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời