12/08/2024
12/08/2024
Đạt Bùi Bài thơ "Nhớ Ngoại" của Đỗ Trung Quân mang đến những cảm xúc sâu lắng và chân thành về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu thương và sự gắn bó với người bà ngoại. Khi đọc bài thơ, tôi cảm nhận được nỗi nhớ da diết và niềm kính trọng vô bờ của tác giả dành cho bà. Những hình ảnh giản dị như mái tóc bạc, đôi bàn tay gầy gò, hay những câu chuyện kể của bà hiện lên đầy sống động và cảm xúc, khiến lòng tôi cũng dâng trào những ký ức về người bà của mình. Bài thơ không chỉ là nỗi nhớ về một người thân yêu đã xa mà còn là lời tri ân, là sự trân trọng đối với những giá trị gia đình. Qua những vần thơ, tôi như nhận ra rằng, trong cuộc sống bận rộn này, tình cảm gia đình, sự gắn bó với những người thân yêu vẫn luôn là nguồn động lực và là điểm tựa vững chắc nhất. "Nhớ Ngoại" đã khơi dậy trong tôi niềm khao khát giữ gìn và trân trọng những khoảnh khắc ấm áp bên gia đình, bên những người thân yêu, đặc biệt là với những bậc sinh thành, dưỡng dục mà thời gian dần làm phai mờ hình bóng.
12/08/2024
Bài thơ "Nhớ Ngoại" của Bảo Ngọc trong tập "Giữ lửa" là một bức tranh buồn và xúc động về nỗi nhớ quê hương và người bà yêu quý. Đọc bài thơ, ta cảm nhận được một nỗi buồn sâu lắng và sự tiếc nuối vô bờ bến, khi mọi thứ xung quanh đều đã đổi thay, còn ký ức về bà vẫn sống mãi trong tâm hồn tác giả.
Những hình ảnh trong bài thơ như "trời thưa vắng," "ngõ cúc buồn," và "cau đã mấy mùa không trổ hoa" tạo nên một không gian hiu quạnh, gợi lên sự vắng vẻ và sự lãng quên của thời gian. Những chi tiết này không chỉ miêu tả sự thay đổi của cảnh vật mà còn phản ánh nỗi đau và sự mất mát của tác giả khi trở về quê cũ. Những cảm xúc này càng thêm sâu sắc khi nhắc đến hình ảnh "bóng ngoại nghiêng chiều nắng" và "tóc trắng cùng mấy trắng dưới trời." Đây là những kỷ niệm về người bà đã đi xa, một người đã từng là trung tâm của tình yêu và sự chăm sóc trong cuộc đời tác giả.
Bài thơ còn thể hiện sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại. Tác giả nhớ về những ngày xưa khi bà còn sống, khi mọi thứ còn đầy màu sắc và sức sống. Giờ đây, khi trở về, tất cả đã trở nên vắng lặng và u sầu. Tình cảm của tác giả dành cho bà, và nỗi đau khi phải rời xa, hiện lên rõ nét qua những hình ảnh như "lá nghiêng về cội con tìm ngoại" và "tê tái chiều buông tím góc sân." Những hình ảnh này không chỉ là sự mô tả cụ thể mà còn là sự thể hiện của nỗi đau và sự trống vắng trong lòng tác giả.
Bài thơ "Nhớ Ngoại" không chỉ là một bài thơ về ký ức và nỗi nhớ quê, mà còn là một tác phẩm cảm động về tình yêu gia đình và sự tôn trọng đối với những người đã khuất. Nó nhắc nhở chúng ta về giá trị của tình yêu và ký ức, và về cách mà những người thân yêu có thể mãi mãi sống trong trái tim của chúng ta, dù thời gian có trôi đi và cảnh vật có thay đổi.
12/08/2024
Bài thơ "Nhớ Ngoại" của Bảo Ngọc là một tác phẩm đầy cảm xúc, diễn tả nỗi nhớ quê và người bà yêu quý qua những hình ảnh giản dị nhưng sâu lắng. Qua từng câu chữ, tác giả khéo léo tái hiện một không gian quê cũ với những chi tiết quen thuộc như ngõ cúc, cây dậu, và trầu cau, gợi nhớ về một thời gian đã qua. Hình ảnh "bóng ngoại nghiêng chiều nắng" và "tóc trắng cùng mấy trắng dưới trời" tạo nên một bức tranh thanh bình, giản dị nhưng đầy tình cảm. Cảm giác tiếc nuối và đau xót khi không còn thấy dáng ngoại bên hiên, cùng với sự trống vắng của những mùa thu không còn "trổ hoa," phản ánh sự xa cách và mất mát. Những câu thơ như "con đi mỗi bước xa, xa mãi dáng ngoại bên hiên" không chỉ bộc lộ nỗi nhớ quê mà còn là một lời nhắc nhở về giá trị của những mối quan hệ gia đình và kỷ niệm tuổi thơ. Bài thơ khắc họa rõ nét sự tôn kính và yêu thương đối với bà, đồng thời gợi nhắc về sự đổi thay của thời gian và những điều không thể quay trở lại.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời