Đoạn văn trên là lời ca ngợi, tự hào của tác giả đối với vẻ đẹp thiên nhiên và con người Việt Nam. Thiên nhiên Việt Nam được miêu tả qua hình ảnh “biển lúa” mênh mông, bát ngát, gợi lên vẻ đẹp trù phú, tươi tốt của đất nước. Cánh cò bay lả rập rờn, mây mờ che đỉnh Trường Sơn tạo nên bức tranh thiên nhiên thơ mộng, trữ tình. Con người Việt Nam được khắc họa qua hình ảnh “gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn”, “đất nghèo nuôi những anh hùng”. Họ là những người lao động cần cù, chịu khó, sẵn sàng đứng lên đấu tranh bảo vệ Tổ quốc khi bị xâm lược. Tác giả sử dụng các từ ngữ giàu sức biểu cảm như “mênh mông”, “đẹp hơn”, “lả rập rờn”, “mây mờ”, “đỉnh Trường Sơn”, “sớm chiều”, “quê hương”, “thân yêu”, “bao nhiêu”, “đã chịu”, “vất vả”, “in sâu”, “gái trai”, “một áo nâu nhuộm bùn”, “đất nghèo”, “anh hùng”, “chìm trong máu lửa”, “lại vùng đứng lên”, “đạp quân thù xuống đất đen”, “súng gươm vứt bỏ”, “lại hiền như xưa” để nhấn mạnh vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Việt Nam. Đoạn văn thể hiện niềm tự hào, kiêu hãnh của tác giả đối với đất nước và con người Việt Nam.