1. Bài thơ được viết theo thể thơ lục bát.
2. Trong khổ thơ đầu, nhân vật “em” yêu Tổ Quốc vì những điều sau:
- Có đồng lúa biếc, có đồng dừa xanh, có hoa thơm, có trái lành, có dòng sông soi bóng vành trăng và yêu bờ tre cõng tiếng sáo diều khúc dân ca lại dặt dìu lời ru.
=> Nhân vật “em” yêu quê hương đất nước mình với những hình ảnh quen thuộc như cánh đồng lúa chín vàng ươm, cây dừa xanh mát, bông hoa thơm ngát, trái cây tươi ngon, dòng sông hiền hòa, ánh trăng tròn đầy, bờ tre xanh mướt cùng tiếng sáo diều du dương và lời ru êm ái của mẹ. Những hình ảnh này gợi lên vẻ đẹp bình dị, mộc mạc nhưng cũng rất đỗi thân thương của quê hương Việt Nam.
3. Câu thơ “Bờ tre cõng tiếng sáo diều khúc dân ca lại dặt dìu lời ru” tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa. Biện pháp tu từ này giúp cho hình ảnh con diều trở nên sinh động, gần gũi hơn với người đọc. Con diều không chỉ là một vật vô tri vô giác mà còn có khả năng “cõng” tiếng sáo diều và hát khúc dân ca. Điều này khiến cho hình ảnh con diều trở nên sống động, có hồn và gắn bó với cuộc sống của người dân Việt Nam. Ngoài ra, biện pháp tu từ nhân hóa còn giúp cho câu thơ trở nên giàu hình ảnh, âm thanh và mang đậm chất trữ tình.
4. Từ “dặt dìu” trong câu thơ “Bờ tre cõng tiếng sáo diều khúc dân ca lại dặt dìu lời ru” có nghĩa là nhẹ nhàng, êm ái, du dương. Từ này được dùng để miêu tả âm thanh của tiếng sáo diều và lời ru của mẹ. Âm thanh của tiếng sáo diều được ví như một bản nhạc du dương, êm ái, đưa ta vào giấc ngủ. Lời ru của mẹ cũng được ví như một bản nhạc dịu dàng, êm ái, vỗ về con vào giấc ngủ. Cả hai âm thanh này đều mang đến cho người nghe cảm giác thư thái, dễ chịu.
5. Đoạn thơ trên nói về tình yêu quê hương đất nước của nhân vật “em”. Em yêu Tổ Quốc bởi những điều giản dị, quen thuộc như cánh đồng lúa chín vàng ươm, cây dừa xanh mát, bông hoa thơm ngát, trái cây tươi ngon, dòng sông hiền hòa, ánh trăng tròn đầy, bờ tre xanh mướt cùng tiếng sáo diều du dương và lời ru êm ái của mẹ. Tình yêu quê hương đất nước của nhân vật “em” được thể hiện qua những hình ảnh thơ mộc mạc, giản dị nhưng cũng rất đỗi thiêng liêng.