Thanh Huyền Trong đoạn trích, sông Đà hiện lên như một biểu tượng đầy trữ tình, gắn kết hài hòa giữa vẻ đẹp thiên nhiên và con người Tây Bắc. "Con sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình", hình ảnh này không chỉ miêu tả sự mềm mại và duyên dáng của dòng sông mà còn thể hiện một nét đẹp vô cùng tinh tế, dịu dàng. Dòng sông như mái tóc dài mượt mà của một người thiếu nữ, chảy dài theo thời gian và không gian, mang theo trong mình những ký ức, những câu chuyện của vùng đất Tây Bắc.
Cụm từ "đầu tóc chân tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc" gợi ra hình ảnh dòng sông lấp ló, ẩn hiện dưới lớp sương mờ, dưới ánh sáng của buổi sớm mai hoặc trong cái nắng chói chang của buổi chiều tà. Hình ảnh ấy tạo nên một sự mơ màng, huyền ảo, như một bức tranh thủy mặc. Sông Đà không còn chỉ là một dòng nước chảy, mà đã trở thành một phần của cảnh sắc thiên nhiên kỳ vĩ, làm nên linh hồn của vùng Tây Bắc.Đoạn văn tiếp tục với hình ảnh "hoa ban hoa gạo tháng hai" và "mù khói núi Mèo đốt nương xuân", tạo nên một không gian đậm chất miền núi, đầy màu sắc và hương vị. Sông Đà như hòa mình vào mùa xuân Tây Bắc, cùng với sắc trắng của hoa ban, sắc đỏ của hoa gạo và làn khói mờ ảo từ những nương rẫy đốt lửa. Tất cả những yếu tố này góp phần tạo nên một bức tranh tổng thể hài hòa và trữ tình, nơi con người, thiên nhiên và sông nước hòa quyện với nhau trong một cảnh sắc tuyệt đẹp.Qua đoạn văn, sông Đà không chỉ là một dòng chảy tự nhiên mà còn là biểu tượng của sự sống, của tình cảm và ký ức, là nơi chứa đựng cả một nền văn hóa và đời sống của con người Tây Bắc. Sông Đà trong văn học Việt Nam không chỉ là một hình ảnh cụ thể mà còn là một biểu tượng sâu sắc, mang đậm tính chất thơ mộng và trữ tình, góp phần làm nên cái đẹp trường tồn của thiên nhiên và con người nơi đây.Đoạn văn trên đã phân tích hình tượng sông Đà qua ngôn từ và hình ảnh của đoạn văn gốc, nhấn mạnh đến sự trữ tình và vẻ đẹp thiên nhiên của vùng Tây Bắc.