Truyện ngắn "Sống mòn" là một tác phẩm văn học nổi tiếng của nhà văn Nam Cao, được xuất bản lần đầu vào năm 1956. Tác phẩm này đã thể hiện rõ nét những tư tưởng nhân đạo sâu sắc của tác giả, đồng thời cũng phản ánh chân thực cuộc sống khốn khổ của tầng lớp trí thức tiểu tư sản trước Cách mạng tháng Tám. Trong đó, người kể chuyện đóng vai trò quan trọng trong việc truyền tải thông điệp của tác phẩm đến với độc giả.
Người kể chuyện trong "Sống mòn" là nhân vật chính - một nhà văn trẻ tuổi tên là Thứ. Thứ là một nhà văn có tài, nhưng lại phải sống trong cảnh nghèo khó, bần cùng. Anh ta phải làm nhiều công việc khác nhau để kiếm sống, từ dạy học, viết văn thuê cho đến bán báo. Cuộc sống vất vả, túng quẫn khiến Thứ luôn cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Tuy nhiên, anh vẫn giữ vững niềm tin vào giá trị của lao động và sự sáng tạo.
Thứ là một người có tâm hồn nhạy cảm, giàu lòng yêu thương. Anh luôn trăn trở về cuộc sống của mình, về những người xung quanh. Thứ thường xuyên suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống, về cái đẹp, về tình yêu,... Những suy nghĩ của Thứ giúp người đọc hiểu rõ hơn về tâm trạng của anh, cũng như những vấn đề mà xã hội đang phải đối mặt.
Ngoài ra, người kể chuyện còn giúp tái hiện chân thực cuộc sống của tầng lớp trí thức tiểu tư sản trước Cách mạng tháng Tám. Qua lời kể của Thứ, người đọc sẽ được chứng kiến những cảnh đời cơ cực, những nỗi đau tinh thần của những người trí thức nghèo. Họ bị áp bức, bóc lột, bị coi thường, khinh rẻ. Nhưng dù vậy, họ vẫn không ngừng khao khát vươn lên, tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
Như vậy, người kể chuyện trong "Sống mòn" đã góp phần quan trọng trong việc thể hiện tư tưởng nhân đạo sâu sắc của tác phẩm. Thông qua lời kể của Thứ, người đọc sẽ cảm nhận được những nỗi đau, những khát vọng của những người trí thức nghèo. Đồng thời, họ cũng sẽ hiểu hơn về cuộc sống khốn khổ của tầng lớp này trước Cách mạng tháng Tám.