Bút pháp tả cảnh ngụ tình là một nghệ thuật đặc sắc, tinh tế và sâu lắng trong văn học Việt Nam. Nó giúp tác giả truyền tải những cảm xúc, tâm trạng của nhân vật thông qua việc miêu tả cảnh vật xung quanh. Trong đoạn trích "Ai Tư Vãn" của Lê Ngọc Hân, bút pháp này đã được sử dụng rất thành công để thể hiện nỗi nhớ nhung, sầu muộn của người chinh phụ.
Cảnh vật trong bài thơ đều mang tính chất buồn bã, u ám. Những hình ảnh như mây trôi, sương phủ, hoa tàn, trăng khuyết,... đều gợi lên sự cô đơn, lẻ loi của người chinh phụ. Nàng đang sống trong một không gian trống trải, vắng lặng, chỉ có mình nàng với nỗi nhớ thương chồng da diết.
Nỗi nhớ chồng của người chinh phụ được thể hiện qua những câu thơ đầy cảm xúc. Nàng nhớ từng lời nói, cử chỉ, hành động của chồng. Nàng tưởng tượng ra cảnh chồng đang ở nơi xa xôi, chiến đấu vất vả, nguy hiểm. Nỗi nhớ ấy khiến nàng đau đớn, xót xa, nhưng cũng làm cho nàng thêm kiên cường, quyết tâm chờ đợi ngày chồng trở về.
Bên cạnh đó, bút pháp tả cảnh ngụ tình còn giúp tác giả thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia với người chinh phụ. Tác giả hiểu rằng, cuộc đời người phụ nữ thời phong kiến luôn phải chịu nhiều bất hạnh, khổ đau. Người chinh phụ cũng vậy, nàng phải sống trong cảnh cô đơn, lẻ loi, thiếu thốn tình yêu thương của chồng. Nhưng dù vậy, nàng vẫn luôn giữ vững lòng son sắt, thủy chung, chờ đợi ngày chồng trở về.
Tóm lại, bút pháp tả cảnh ngụ tình đã góp phần tạo nên thành công của đoạn trích "Ai Tư Vãn". Nó giúp tác giả thể hiện nỗi nhớ nhung, sầu muộn của người chinh phụ một cách chân thực, sâu sắc. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia của tác giả đối với số phận người phụ nữ thời phong kiến.