02/10/2024
11/09/2025
Bài thơ Nhớ ngoại của Bảo Ngọc là một tác phẩm trữ tình đậm chất quê hương, đượm buồn nhưng chan chứa tình cảm gia đình.
Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh quê cũ, một miền đất trơ vắng, khi trời “thưa vắng”. Những cảnh vật quen thuộc như ngõ cúc, trầu, cau… được khắc họa trong trạng thái u sầu, lặng lẽ khi con người vắng bóng. Đây chính là bối cảnh để người đọc cảm nhận rõ nét nỗi nhớ, niềm khao khát về ngoại – hình ảnh gắn liền với ký ức tuổi thơ và những ngày tháng yên bình bên mái nhà nhỏ.
Ở bốn câu thơ đầu, tác giả khắc họa một khung cảnh quê cũ hoang sơ, vắng vẻ với hình ảnh “trời thưa vắng”. Từ “thưa” gợi lên cảm giác trống trải, lặng thinh của thiên nhiên khi con người đã rời xa nơi này. Các hình ảnh như “ngõ cúc buồn tênh”, “dậu cúc già” không chỉ miêu tả vẻ đẹp của hoa mà còn ẩn chứa tâm trạng u sầu, lặng lẽ của không gian.
“Thềm trầu úa không người hái” và “cau đã mấy mùa quên trổ hoa” không chỉ cho thấy sự trơ vắng của con người mà còn là minh chứng cho sự phai nhạt của tuổi trẻ, của những ký ức đã qua. Qua đó, không gian quê hương dường như đang than thở, nhắc nhở con người nhớ về cội nguồn, về những giá trị truyền thống đã được vun đắp qua bao thế hệ.
Nỗi nhớ tràn đầy khung cảnh thiên nhiên, thấm đượm trong từng nét đất trời nỗi lòng người cháu trong những câu thơ tiếp theo. “Bóng ngoại nghiêng chiều nắng” gợi lên hình ảnh người ngoại dịu dàng, nhẹ nhàng trong ánh nắng chiều tà – khoảnh khắc tràn đầy yên bình, ấm áp. Từng chi tiết như “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” làm tăng thêm vẻ đẹp trầm mặc của ngoại, như hình ảnh của sự hiền từ, dịu dàng và đầy kinh nghiệm.
Câu “Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối” là hình ảnh cực kỳ sống động, gợi mở cảm giác thân mật, gần gũi giữa người ngoại và con cháu. Hành động đếm “từng thu cuối” không chỉ là một thói quen quen thuộc mà còn là cách mà ngoại chia sẻ những bài học, những kinh nghiệm sống cho con cháu. Hình ảnh này khiến người đọc cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành của ngoại – người đã từng chắp cánh cho những ước mơ tuổi trẻ, cho những niềm tin vào ngày mai. Câu “Con nào hay biết mỗi thu với” mở ra một suy tư về thời gian, về sự trôi qua không ngừng của năm tháng.
Đoạn cuối của bài thơ chuyển tải cảm xúc bàng hoàng của người con khi phải xa cách ngoại, khi mỗi bước đi trở nên nặng nề bởi nỗi nhớ. “Con đi mỗi bước xa, xa mãi” không chỉ là hành động di chuyển về phía trước mà còn là sự chia ly, là nỗi nhớ nhung dai dẳng của người con đối với ngoại. Hình ảnh “dáng ngoại bên hiên” như một bóng dáng mơ hồ, xuất hiện trong ký ức, luôn đồng hành cùng những lúc người con lạc lối giữa cuộc sống. “Nắng tắt dần” như là biểu tượng cho thời gian không ngừng trôi, cho những khoảnh khắc rực rỡ của quá khứ dần phai mờ theo cơn gió của hiện tại. Nhưng dù nắng tắt, hình ảnh ngoại vẫn luôn là nguồn sáng, là điểm tựa tinh thần giúp người con hướng về cội nguồn.
Tác giả Bảo Ngọc đã vận dụng thành công các biện pháp nghệ thuật để khắc họa tâm trạng nhớ nhung và sự trống trải khi xa cách ngoại. Hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” không chỉ so sánh về màu sắc mà còn ngầm ẩn chứa ý nghĩa về sự thanh cao, hiền hậu của ngoại. Cùng với đó, hành động “đếm từng thu cuối” như một ẩn dụ cho việc đếm thời gian trôi qua, cho những ký ức quý giá không bao giờ phai nhạt. Việc nhân hóa thiên nhiên với cảm xúc của con người thể hiện rõ qua các hình ảnh như “ngõ cúc buồn tênh”, “nắng tắt dần” và “dáng ngoại bên hiên”.
Qua bài thơ Nhớ ngoại, Bảo Ngọc đã khắc họa thành công một bức tranh tình cảm gia đình đậm chất trữ tình, qua đó bộc lộ nỗi nhớ da diết của người con đối với ngoại. Những hình ảnh quê cũ trống trải, những cảnh vật thiên nhiên u sầu xen lẫn với ký ức tuổi thơ ấm áp đã tạo nên một không gian tâm hồn trầm tư, đầy cảm xúc.
Bài thơ không chỉ là tiếng nói của lòng nhớ thương, của niềm khao khát trở về với cội nguồn, mà còn là lời ca ngợi tình mẫu tử, tình cảm gia đình thiêng liêng, bền vững theo thời
02/10/2024
Bài thơ “Nhớ ngoại” của Bảo Ngọc là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu lắng, thể hiện nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình qua hình ảnh người bà. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, không khí buồn bã, tĩnh lặng đã hiện lên rõ nét qua khung cảnh quê cũ trong trời mưa. Câu thơ "Con về quê cũ trời mưa vắng" như một lời tâm tình, khơi dậy nỗi nhớ quê hương sâu sắc trong lòng nhân vật. Tiếng mưa, sự vắng vẻ, và những hình ảnh quen thuộc như "Ngô cúc buồn tênh" hay "dậu cúc già" đã tạo nên bức tranh giản dị nhưng đầy nỗi niềm.
Hình ảnh thiên nhiên trong thơ không chỉ đơn thuần là cảnh vật mà còn gợi nhắc đến những kỷ niệm và cảm xúc đau đáu của nhân vật về bà. "Bên thềm trầu úa không người hái" gợi lên sự tàn phai, cô đơn của quê hương, nơi mà những kỷ niệm đẹp với ngoại đã trôi qua. Câu thơ như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai, và những hình ảnh thân thuộc giờ đây đã dần phai nhạt. Điều này càng làm tăng thêm nỗi nhớ thương.
Câu thơ "Cau đã mấy mùa quên trổ hoa" gợi lên sự trôi chảy của thời gian, những mùa cau vẫn tiếp diễn nhưng lại không còn người để chia sẻ, để nhớ về như trước. Đây là một điểm nhấn nghệ thuật đặc sắc, tạo nên cảm giác thời gian như một dòng chảy không ngừng, mang theo những ký ức quý giá nhưng cũng đầy tiếc nuối.
Điểm nổi bật của bài thơ là hình ảnh của ngoại, với "bóng ngoại nghiêng chiều nắng" và "tóc cùng mây trắng dưới trời". Hình ảnh ngoại hiện lên thật gần gũi và thân thương. Trong sự tĩnh lặng của không gian, nhân vật đã nhớ về những khoảnh khắc đẹp nhất bên bà, những ngày hè đầy nắng, nơi ngoại chăm chút cho từng bữa ăn, từng giấc ngủ của cháu. Hình ảnh "Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối" là một biểu tượng của sự yêu thương và chăm sóc. Qua đó, ta thấy được tấm lòng bao la của bà dành cho cháu, nhưng cũng là sự tiếc nuối vì không nhận ra sự vơi đi của những mùa thu, của thời gian.
Bài thơ không chỉ đơn thuần là một nỗi nhớ mà còn chứa đựng những bài học sâu sắc về tình yêu thương, về việc trân trọng những khoảnh khắc bên người thân. Qua từng hình ảnh, câu thơ, Bảo Ngọc đã khéo léo đưa người đọc vào thế giới của nỗi nhớ, của tình cảm gia đình sâu sắc, làm cho mỗi người đều có thể tìm thấy hình ảnh người bà của riêng mình trong những dòng thơ ấy.
Bài thơ “Nhớ ngoại” không chỉ là nỗi niềm riêng của tác giả mà còn là tiếng lòng chung của nhiều người, là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa con người với quê hương, gia đình. Tình cảm ấy luôn tỏa sáng trong những câu chữ đơn sơ nhưng đầy sức nặng, khắc sâu trong tâm trí người đọc về tình yêu thương và sự gắn bó không thể nào quên.
Tấn Ngô Gia
03/11/2024
Người đi dạo Đỉnh quá bạn ơi!
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời