02/10/2024
02/10/2024
Bài thơ “Nhớ ngoại” của Bảo Ngọc là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu lắng, thể hiện nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình qua hình ảnh người bà. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, không khí buồn bã, tĩnh lặng đã hiện lên rõ nét qua khung cảnh quê cũ trong trời mưa. Câu thơ "Con về quê cũ trời mưa vắng" như một lời tâm tình, khơi dậy nỗi nhớ quê hương sâu sắc trong lòng nhân vật. Tiếng mưa, sự vắng vẻ, và những hình ảnh quen thuộc như "Ngô cúc buồn tênh" hay "dậu cúc già" đã tạo nên bức tranh giản dị nhưng đầy nỗi niềm.
Hình ảnh thiên nhiên trong thơ không chỉ đơn thuần là cảnh vật mà còn gợi nhắc đến những kỷ niệm và cảm xúc đau đáu của nhân vật về bà. "Bên thềm trầu úa không người hái" gợi lên sự tàn phai, cô đơn của quê hương, nơi mà những kỷ niệm đẹp với ngoại đã trôi qua. Câu thơ như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai, và những hình ảnh thân thuộc giờ đây đã dần phai nhạt. Điều này càng làm tăng thêm nỗi nhớ thương.
Câu thơ "Cau đã mấy mùa quên trổ hoa" gợi lên sự trôi chảy của thời gian, những mùa cau vẫn tiếp diễn nhưng lại không còn người để chia sẻ, để nhớ về như trước. Đây là một điểm nhấn nghệ thuật đặc sắc, tạo nên cảm giác thời gian như một dòng chảy không ngừng, mang theo những ký ức quý giá nhưng cũng đầy tiếc nuối.
Điểm nổi bật của bài thơ là hình ảnh của ngoại, với "bóng ngoại nghiêng chiều nắng" và "tóc cùng mây trắng dưới trời". Hình ảnh ngoại hiện lên thật gần gũi và thân thương. Trong sự tĩnh lặng của không gian, nhân vật đã nhớ về những khoảnh khắc đẹp nhất bên bà, những ngày hè đầy nắng, nơi ngoại chăm chút cho từng bữa ăn, từng giấc ngủ của cháu. Hình ảnh "Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối" là một biểu tượng của sự yêu thương và chăm sóc. Qua đó, ta thấy được tấm lòng bao la của bà dành cho cháu, nhưng cũng là sự tiếc nuối vì không nhận ra sự vơi đi của những mùa thu, của thời gian.
Bài thơ không chỉ đơn thuần là một nỗi nhớ mà còn chứa đựng những bài học sâu sắc về tình yêu thương, về việc trân trọng những khoảnh khắc bên người thân. Qua từng hình ảnh, câu thơ, Bảo Ngọc đã khéo léo đưa người đọc vào thế giới của nỗi nhớ, của tình cảm gia đình sâu sắc, làm cho mỗi người đều có thể tìm thấy hình ảnh người bà của riêng mình trong những dòng thơ ấy.
Bài thơ “Nhớ ngoại” không chỉ là nỗi niềm riêng của tác giả mà còn là tiếng lòng chung của nhiều người, là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa con người với quê hương, gia đình. Tình cảm ấy luôn tỏa sáng trong những câu chữ đơn sơ nhưng đầy sức nặng, khắc sâu trong tâm trí người đọc về tình yêu thương và sự gắn bó không thể nào quên.
Tấn Ngô Gia
03/11/2024
Người đi dạo Đỉnh quá bạn ơi!
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời