Hoàng Ngọc Hà là nhà thơ, nhà báo, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ông sinh năm 1948 tại Quảng Trị nhưng sống ở TP Hồ Chí Minh. Thơ ông có giọng điệu riêng, đậm chất trữ tình, đằm thắm, sâu lắng, giàu suy tư. “Làng quê xanh thắm” là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Hoàng Ngọc Hà. Bài thơ là nỗi nhớ da diết của tác giả với hình ảnh cây đa, bến nước, sân đình - những nét đặc trưng của làng quê Việt Nam. Mở đầu bài thơ, tác giả viết: “Về tới ngã ba/ Lối rẽ vào làng/ Tôi bảo lái xe/ Dừng lại xuống xe/ Ngóng về phía làng/ Chẳng thấy cây đa/ Đâu nữa”. Câu thơ mở đầu gợi ra không gian quen thuộc của làng quê Việt Nam. Đó là ngã ba, nơi giao nhau giữa hai con đường. Tác giả dừng xe, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh và cảm nhận sự thay đổi của làng quê. Cây đa là hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam, gắn bó với tuổi thơ của mỗi người. Hình ảnh cây đa hiện lên trong tâm trí tác giả một cách rõ ràng, chân thực. Tuy nhiên, khi tác giả quay trở lại thì cây đa đã không còn nữa. Điều này khiến tác giả cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối. Tiếp theo, tác giả hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ của mình với cây đa: “Chẳng thấy cây đa/ Của tôi đâu cả?/ Cây đa đã từng/ Tỏa bóng đón lũ/ Học trò nhễ nhại/ Mồ hôi sau một/ Chặng đường đi bộ/ Bảy cây số từ/ Trường về chúng tôi/ Đã già đến gốc cây/ Mỗi đứa tìm một/ Chỗ tựa lưng rồi/ Lim dim mắt ngóng/ Về phía làng/ Khoan khoái ngồi trong/ Bóng râm mát rượi/ Nhìn ra cánh đồng/ Trải dài dưới ánh/ Nắng chói chang/ Ánh sáng lọt khe/ Qua khe mắt/ Nhấp nháy bảy sắc/ Và vòm cây bỗng/ Xanh hơn và/ Hương thanh khiết/ Lá rì rào/ Nhè nhẹ chúng tôi/ Thiếp đi trong giấc/ Ngủ mơ hồ”. Những kỉ niệm đó thật đẹp đẽ và đáng quý. Tác giả nhớ lại những ngày hè nóng nực, lũ học trò cùng nhau ngồi dưới gốc cây đa, nghỉ ngơi, thư giãn. Họ nhìn ra cánh đồng trải dài, ngắm nhìn những bông hoa nở rộ, nghe tiếng lá rì rào. Tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình, thơ mộng. Cuối cùng, tác giả bày tỏ niềm tiếc nuối khi cây đa đã không còn nữa: “Cây đa ấy còn là/ Nơi thỉnh thoảng tôi/ Làm như vô tình/ Gặp Xoan. Tôi biết/ Thường đi cất vó/ Bắt tép. Chỉ buổi trưa/ Nước ruộng nóng lên/ Bếp mới nổi nhiều/ Các cô bé ngồi/ Trên bờ ruộng cần/ Cẫn thả những cái/ Te rất thính rồi/ Chờ đợi lát sau/ Nhấc lên vài con/ Tép mắt trên mặt/ Te vài con/ Tép bé xíu/ Vậy mà phơi nắng/ Suốt từ trưa tận/ Chiều cũng được non/ Một bát tép”. Tác giả nhớ lại những lần gặp gỡ Xoan bên bờ ruộng. Cô gái thường đi cất vó, bắt tép. Dù công việc vất vả nhưng cô vẫn luôn tươi cười, vui vẻ. Tác giả cảm thấy trân trọng những khoảnh khắc ấy và mong muốn được quay trở lại thời gian đó. Tóm lại, bài thơ “Làng quê xanh thắm” của Hoàng Ngọc Hà là một bài thơ hay, thể hiện tình yêu tha thiết của tác giả đối với làng quê Việt Nam. Bài thơ mang đậm chất trữ tình, đằm thắm, sâu lắng, giàu suy tư.