c6,: : Đoạn thơ trên được trích trong tác phẩm nào? Tác giả là ai?
- Đoạn thơ trên được trích trong tác phẩm “Chinh phụ ngâm” của Đặng Trần Côn.
: Tóm tắt nội dung chính của đoạn thơ trên.
- Nội dung chính của đoạn thơ: thể hiện tâm trạng cô đơn, lẻ loi và nỗi nhớ chồng da diết của người chinh phụ.
: Xác định biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ trên và nêu hiệu quả nghệ thuật của nó.
- Biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ trên là:
+ Điệp ngữ "trời" được lặp lại nhiều lần, tạo nên nhịp điệu trầm buồn, thể hiện sự vô vọng, tuyệt vọng của người chinh phụ khi ngóng trông tin tức của chồng.
+ So sánh "giọt sương phủ bụi chim gù, sâu tường kêu vẳng, chuông chùa nện khơi" với "sương như búa, bổ mòn gốc liễu, tuyết dường cưa, xẻ héo cành ngô", thể hiện sự tàn phá của thời gian và thiên nhiên đối với con người.
+ Nhân hóa "sương như búa, tuyết dường cưa, xẻ héo cành ngô", thể hiện sự tàn phá mạnh mẽ của thời gian và thiên nhiên đối với con người.
- Hiệu quả nghệ thuật của các biện pháp tu từ trên là:
+ Tạo nên nhịp điệu trầm buồn, thể hiện sự vô vọng, tuyệt vọng của người chinh phụ khi ngóng trông tin tức của chồng.
+ Thể hiện sự tàn phá của thời gian và thiên nhiên đối với con người.
+ Tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ.
câu 1: Nhân vật trữ tình là: Người con gái
câu 2: - Điển tích “cành cây sương đượm” lấy từ bài thơ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị (Trung Quốc). Trong đó, nhân vật trữ tình là một ca nữ tài sắc nhưng bạc mệnh. Nàng đã dùng đàn tỳ bà để diễn tả tâm trạng cô đơn, sầu muộn của mình. Hình ảnh “cành cây sương đượm” được miêu tả rất tinh tế, gợi lên vẻ đẹp u buồn, thê lương của thiên nhiên cũng như tâm trạng của nàng ca nữ.
- Điển cố “giọt sương phủ bụi chim gù” xuất phát từ câu chuyện về hai con chim oanh. Một con bị thương nên không thể bay được nữa. Con kia thấy vậy bèn đậu xuống bên cạnh, dùng cánh che chở cho bạn. Giọt sương đêm rơi xuống, phủ kín cả hai con chim. Câu chuyện này mang ý nghĩa biểu tượng cho tình yêu thương, sự hy sinh cao cả giữa những người bạn tri âm tri kỉ.
câu 3: Trong hai câu thơ "sương như búa, bổ mòn gốc liễu; tuyết dường cưa, xẻ héo cành ngô", tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ so sánh để miêu tả sự tàn phá của thời gian và thiên nhiên đối với con người. Tác giả đã so sánh những hạt sương đêm giống như những chiếc búa, liên tục đập vào gốc liễu, khiến cho nó trở nên mòn mỏi, héo úa. Tương tự, tuyết được ví như những lưỡi cưa sắc bén, cắt xén đi sự sống của cành ngô, làm cho nó trở nên khô cằn, héo hon. Biện pháp tu từ so sánh này không chỉ tạo ra hình ảnh sinh động, mà còn giúp tăng cường sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ. Nó thể hiện rõ nét sự khắc nghiệt của thời gian và thiên nhiên, đồng thời cũng là biểu tượng cho sự mong manh, dễ vỡ của cuộc đời con người.
câu 4: Tâm trạng của nhân vật trữ tình là sự cô đơn, lẻ loi và nỗi nhớ nhung da diết đối với người yêu.
câu 5: Đoạn trích đã thể hiện được sự cô đơn, lẻ loi của người chinh phụ khi phải sống trong cảnh phòng không chiếc bóng. Người chồng của nàng vì nghe theo lời của vua chúa mà phải ra trận, để lại mình nàng nơi quê nhà với biết bao tâm tư tình cảm. Nàng mong ngóng từng ngày chồng trở về nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Những tháng ngày chờ đợi ấy khiến nàng vô cùng mệt mỏi và chán chường.