**So sánh hai đoạn thơ về tình mẹ**
Trong văn học Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn được tôn vinh và thể hiện sâu sắc qua nhiều tác phẩm. Hai đoạn thơ "Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của Trần Trung Đạo và "Mẹ ta trả nhớ về không" của Đỗ Trung Quân là những minh chứng tiêu biểu cho tình cảm thiêng liêng ấy. Mặc dù hai đoạn thơ này có những nét riêng biệt, nhưng chúng đều thể hiện nỗi nhớ, sự trân trọng và tình yêu vô bờ bến dành cho mẹ.
Đoạn thơ của Trần Trung Đạo mở đầu bằng hình ảnh chiếc điện thoại, một biểu tượng của thời đại công nghệ hiện đại. Câu thơ "nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người" gợi lên cảm giác trống vắng, cô đơn. Tiếng mưa rơi, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng buồn bã, càng làm nổi bật tâm trạng của nhân vật trữ tình. Tác giả đã khéo léo sử dụng hình ảnh "tiếng mẹ cười" để thể hiện nỗi nhớ và khát khao trở về. Câu thơ "ví mà tôi đổi thời gian được" thể hiện ước muốn mãnh liệt của con người, mong muốn quay ngược thời gian để được sống lại những khoảnh khắc bên mẹ. Từ "đổi cả thiên thu" không chỉ thể hiện sự trân trọng mà còn là sự hy sinh, sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được tiếng cười của mẹ. Đoạn thơ này mang đến một nỗi buồn sâu sắc, nhưng cũng đầy tình yêu thương và sự kính trọng.
Ngược lại, đoạn thơ của Đỗ Trung Quân lại mang một sắc thái khác. Mở đầu bằng hình ảnh "ngày xưa chào mẹ, ta đi", tác giả đã khắc họa một khoảnh khắc chia ly, khi con cái rời xa vòng tay mẹ. Câu thơ "mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười" thể hiện sự đối lập giữa nỗi buồn của mẹ và niềm vui của con. Điều này không chỉ phản ánh tâm lý của con trẻ khi bước vào đời mà còn cho thấy sự hy sinh thầm lặng của người mẹ. Sau mười năm, khi con trở về, hình ảnh "ta về thì khóc, mẹ cười" lại một lần nữa thể hiện sự đối lập, nhưng lần này là sự chuyển biến trong tình cảm. Mẹ đã chờ đợi, đã hy vọng và cuối cùng, khi con trở về, niềm vui đã lấp đầy nỗi nhớ. Câu thơ "lạ không?" như một câu hỏi tu từ, khiến người đọc phải suy ngẫm về tình cảm gia đình, về sự gắn bó giữa mẹ và con.
Cả hai đoạn thơ đều thể hiện nỗi nhớ mẹ, nhưng cách thể hiện và cảm xúc lại khác nhau. Trần Trung Đạo mang đến một nỗi buồn sâu sắc, một khát khao mãnh liệt về mẹ, trong khi Đỗ Trung Quân lại khắc họa sự đối lập giữa niềm vui và nỗi buồn trong mối quan hệ mẹ con. Dù ở góc độ nào, cả hai tác giả đều thể hiện tình yêu thương và sự trân trọng dành cho mẹ, một tình cảm thiêng liêng và bất diệt trong tâm hồn mỗi con người. Qua đó, chúng ta nhận ra rằng, dù cuộc sống có thay đổi, tình mẹ vẫn luôn là điểm tựa vững chắc, là nguồn động viên lớn lao trong cuộc đời mỗi người.