Nguyễn Nhật Ánh là nhà văn nổi tiếng viết truyện về đề tài tuổi thơ, tuổi học đường. Ông có lối trần thuật sinh động, ngôn ngữ linh hoạt, gần gũi với lời ăn tiếng nói hàng ngày, giọng văn nhẹ nhàng, pha chút hài hước dí dỏm rất hấp dẫn bạn đọc. Đoạn trích “Thiên thần sám hối” là chương 20 của tác phẩm “Mắt biếc”, kể về mối quan hệ giữa Ngạn, Lan và cô bé Tèo.
Tèo là một cậu bé tật nguyền, bị liệt nửa người, không thể đi lại được. Cậu bé ấy có khuôn mặt sáng sủa, thông minh, không mang dáng vẻ của một đứa trẻ nhà quê. Dù bị liệt nửa người, nhưng Tèo vẫn giữ được thái độ lạc quan, yêu đời, tinh nghịch. Khi Nghị đưa Lam đến thăm Tèo, cậu bé ấy tỏ ra rất vui mừng, hồ hởi, dù không thể đứng dậy tiếp đón hai người khách. Nhưng đôi mắt sáng ngời của cậu đã thay cho lời chào hỏi.
Khi nghe Nghị kể về bộ phim Thợ lặn, Tèo tỏ ra vô cùng hào hứng, say mê. Cậu liên tục đặt ra các câu hỏi cho Nghị, mong muốn được hiểu rõ hơn về công việc này. Điều đó cho thấy, Tèo là một cậu bé ham học hỏi, tò mò và hiếu kỳ. Không chỉ vậy, Tèo còn là một cậu bé giàu trí tưởng tượng, khi liên tưởng rằng mình đã bắt được một con diều giấy.
Câu chuyện của Tèo cũng gợi lên trong chúng ta suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Tèo tuy bị liệt nửa người, nhưng cậu vẫn luôn lạc quan, yêu đời, không bi quan, chán nản. Điều đó cho thấy, Tèo là một cậu bé có tâm hồn đẹp, biết trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Câu chuyện của Tèo cũng nhắc nhở chúng ta hãy biết trân trọng những gì mình đang có, đừng vì những khó khăn, thử thách mà đánh mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Đoạn trích “Thiên thần sám hối” là một đoạn trích hay, giàu ý nghĩa. Nó đã khắc họa thành công hình ảnh của Tèo - một cậu bé tật nguyền nhưng giàu nghị lực, luôn lạc quan, yêu đời. Đồng thời, đoạn trích cũng gửi gắm đến chúng ta bài học sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống.