avatar
level icon
Lo Lo

02/11/2024

viết về những kỉ niệm sâu sắc của thầy cô và mái trường 400 chữ

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Lo Lo

Làm sao để có câu trả lời hay nhất?

  • Luôn có GIẢI THÍCH các bước giải
  • Không copy câu trả lời của Timi
  • Không sao chép trên mạng
  • Không spam câu trả lời để nhận điểm
  • Spam sẽ bị khóa tài khoản
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

02/11/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong cuộc đời mỗi con người, ngoài gia đình, thì nhà trường chính là một trong những cái nôi nuôi dưỡng nên nhân cách của chúng ta. Ở đó, có sự dạy dỗ của cha mẹ, có sự chỉ bảo của thầy cô giáo, có tình bạn bè thân thiết... Tất cả những điều ấy đã làm nên những kỉ niệm đẹp mà suốt cuộc đời này chẳng thể nào quên.

Với tôi cũng vậy, quãng thời gian được học dưới mái trường cấp hai yêu dấu tuy không quá dài nhưng đủ để lại cho tôi nhiều kỉ niệm khó phai. Đó là những ngày tháng được học tập dưới sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình của các thầy cô giáo. Mỗi thầy cô là một người ươm mầm cho những hạt giống tâm hồn lớn lên. Tôi vẫn nhớ như in lời bài hát "Người thầy năm xưa" của nhạc sĩ Vũ Quốc Thắng: "Học trò ơi nhớ lắm kỷ niệm/ Thầy như ánh sao sáng ngời soi đường em...". Đúng thế, dù sau này có trưởng thành, có bay cao, bay xa đến đâu thì những kí ức về thầy cô sẽ luôn theo bước ta trên mọi nẻo đường đời.

Tôi còn nhớ mãi hình ảnh cô giáo chủ nhiệm lớp 6 của mình - cô Hà. Cô là một người rất xinh xắn, dịu dàng và đặc biệt là rất quan tâm đến học sinh. Ngày đầu tiên khi mới bước chân vào ngôi trường cấp hai, tôi cảm thấy vô cùng bỡ ngỡ bởi mọi thứ đều lạ lẫm. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của cô Hà, tôi đã dần quen với môi trường mới. Những giờ học trên lớp, cô luôn tạo điều kiện hết sức để chúng tôi phát huy khả năng của bản thân. Khi chúng tôi mắc lỗi, cô thường nhẹ nhàng nhắc nhở chứ không hề quát mắng. Thỉnh thoảng, cô còn kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện từ lúc đi học của cô. Cả lớp ai cũng chăm chú lắng nghe rồi bật cười vì những câu chuyện thật thú vị. Nhờ có cô mà lũ học trò chúng tôi trở nên gắn bó hơn.

Ngoài ra, tôi còn có thêm nhiều kỉ niệm đẹp đẽ với những người bạn của mình. Chúng tôi đã có biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp bên nhau. Từ việc cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi hay thậm chí là những lần giận hờn vu vơ. Nhưng dù thế nào thì các bạn vẫn luôn là những người bạn tốt đối với tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in buổi liên hoan chia tay lớp 9 để lên lớp 10. Buổi liên hoan diễn ra trong không khí đầy xúc động. Ai nấy đều lưu luyến không muốn rời xa. Có những bạn đã khóc khi nghe đại diện lớp đứng lên phát biểu tri ân các thầy cô giáo. Rồi mai đây, mỗi người sẽ học ở một trường khác nhau, ngồi cạnh một người bạn khác nhau. Sẽ chẳng còn những giờ học tập hăng say, những phút giây đùa nghịch trên sân trường.

Những kỉ niệm đẹp đẽ bên thầy cô, bạn bè sẽ luôn là hành trang quý giá để tôi mang theo trên chặng đường tương lai phía trước.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
Lo Lo Tuổi học sinh, là tuổi đẹp đẽ, hồn nhiên nhất. Chúng ta được vui chơi, được học tập và trong quãng thời gian ấy cũng có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ với thầy cô và bè bạn. Và trong chuỗi những kỉ niệm ấy, kỉ niệm khiến tôi không thể nào quên chính là kỉ niệm với cô Trang, tấm lòng, sự tận tâm cô dành cho tôi khiến tôi mãi khắc ghi trong tim. Tôi còn nhớ đó là giữa học kì I năm lớp tám, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ việc tại trường để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Thầy không còn chủ nhiệm lớp là niềm thất vọng lớn nhất với chúng tôi. Thầy là người hóm hỉnh, dạy rất giỏi lại luôn ân cần, quan tâm đến học sinh. Lúc chia tay thầy ai cũng tiếc nuối, mấy bạn gái mau nước mắt còn túm tụm một chỗ khóc thút thít với nhau. Sau ngày thầy chuyển công tác, điều băn khoăn lớn nhất với chúng tôi chính là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Chúng tôi đoán già, đoán non người thì cho rằng thầy Cường phát-xit, người lại cho rằng cô Loan hiền thục,… Nhưng tất cả mọi dự đoán của chúng tôi đều chệch hướng, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, cô vừa vào trường năm nay, nên vẫn chưa ai quen mặt. Sáng thứ hai, sau tiết chào cờ, cô vào chào và làm quen với cả lớp. Cô người dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn, mái tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ, bồng bềnh, lượn sóng trông rất đẹp mắt. Giọng cô ấm nhưng rất âm vang và có uy lực. Cô tự giới thiệu cô tên Trang và sẽ là chủ nhiệm lớp tôi hai năm học còn lại, cô là giáo viên dạy bộ môn Toán. Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã bày đủ trò để cô không thể dạy học, đứa nói chuyện, đứa ngủ gục,… chúng tôi làm như vậy như là một cách phản ứng lại khi cô làm chủ nhiệm lớp. Vì cái bóng của thầy giáo cũ quá lớn, sự xuất hiện của cô dù biết đó là cô được phân công công tác nhưng tôi vẫn cảm tưởng như cô là người đã đẩy người thầy yêu quý của chúng tôi đi. Đó quả là một suy nghĩ ích kỉ và nhỏ nhen. Bao nhiêu cố gắng, nỗ lực và nhiệt huyết cô dành cho chúng tôi đều đổ xuống sông xuống biển, tôi thấy hiện lên trong sâu thẳm mắt cô là nỗi buồn và sự thất vọng. Là một giáo viên mới vào nghề lại gặp phải ngay những học trò nghịch ngợm như chúng tôi có lẽ cô cảm thấy chán nản nhiều lắm. Nhưng cô vẫn hết sức cương quyết, với những bạn không chú ý, mất trật tự cô lập tức yêu cầu lên bảng trả lời câu hỏi, hoặc có những hình phạt công ích như dọn vệ sinh cho cả lớp,… còn với những bạn chăm chỉ học hành cô luôn có phần thưởng để động viên, khuyến khích. Nhưng có lẽ như vậy vẫn là chưa đủ, chỉ đến khi có một biến cố xảy ra thì mọi suy nghĩ của chúng tôi mới thay đổi. Sáng hôm ấy, sau tiết thể dục, chúng tôi vào học tiết cuối cô dạy, ai nấy đều mệt bải hoải và không còn tinh thần học tập. Vừa bắt đầu tiết học chưa lâu thì tôi – cô gái khỏe mạnh nhất lớp bỗng thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh tôi nhòe dần đi, đầu tôi nặng trĩu, tôi gục xuống bàn ngất đi. Khuôn mặt tôi như được các bạn kể lại thì tái mét không còn giọt máu, mồ hôi rịn ra trên khắp mặt và tay. Ai cũng vô cùng sợ hãi, cô đang giảng bài vội vã chạy xuống với tôi. Cô để tôi nằm thẳng và lấy ngón trỏ day vào nhân trung, một lúc sau thì tôi tỉnh. Người đầu tiên tôi thấy là cô, khuôn mặt cô lo lắng, mắt đã ngân ngấn nước, cô liên tục hỏi tôi có sao không. Và dường như vẫn chưa yên tâm, cô vội vàng bế thốc tôi xuống phòng y tế. Tôi không thể ngờ rằng người có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò như vậy lại có thể bế được tôi lên, bởi tôi không hề nhỏ bé. Có lẽ là sức mạnh của tình yêu thương và trách nhiệm đã giúp cô có sức khỏe phi thường như vậy. Thì ra tôi ngất đi là do không ăn sáng, trong tiết thể dục lại chạy nhiều thành ra quá sức mà hạ đường huyết nên ngất đi. Cô ở bên cạnh tôi đến tận lúc cha mẹ tôi đến thì cô mới trở về. Sáng hôm sau đến lớp tôi đã thấy hộp sữa và cái bánh để trên bàn với lời dặn: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và hăng say học tập em nhé”. Nét chữ ấy chỉ có cô Trang chứ không còn của ai khác nữa. Sau ngày hôm ấy, chúng tôi đã có cái nhìn về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn. Từ đó cho đến giờ, tình cảm của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng, lòng biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm. Năm nay đã học lớp 9 thời gian tôi còn được học cô không còn nhiều. Tôi tự hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Cô sẽ là một kỉ niệm đẹp đẽ, một tấm gương về sự kiên trì, bền bỉ để tôi học tập và noi theo.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved