Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh hai đoạn thơ sau: Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà tôi đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười ( Trần...

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Vũ Văn Tùng
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

03/11/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Tình mẫu tử là một đề tài quen thuộc trong thi ca Việt Nam. Hai tác phẩm "Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của Trần Trung Đạo và "Mẹ ta trả nhớ về không" của Đỗ Trung Quân đều thể hiện tình cảm sâu sắc của con cái đối với mẹ. Tuy nhiên, mỗi bài thơ có cách diễn đạt riêng, tạo nên những ấn tượng khác nhau cho người đọc.

Trong bài thơ "Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười", tác giả đã sử dụng hình ảnh ẩn dụ "tiếng mẹ cười" để thể hiện sự yêu thương, quan tâm và chăm sóc vô bờ bến của mẹ dành cho con. Tiếng cười ấy như một nguồn năng lượng tích cực, giúp con vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Tác giả cũng sử dụng biện pháp tu từ so sánh "bỗng lặng người giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi" để nhấn mạnh nỗi buồn khi phải xa mẹ. Nỗi buồn đó còn lớn hơn cả nỗi buồn do thời tiết mang lại. Điều này cho thấy tình cảm của con đối với mẹ rất sâu nặng, luôn mong muốn được ở bên cạnh mẹ.

Bài thơ "Mẹ ta trả nhớ về không" của Đỗ Trung Quân lại sử dụng hình ảnh ẩn dụ "mẹ ta" để thể hiện sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Mẹ luôn là người đứng phía sau, âm thầm ủng hộ và động viên con trên mọi nẻo đường. Hình ảnh "ta về thì khóc, mẹ cười lạ không?" gợi lên sự bất ngờ, ngạc nhiên của con trước thái độ của mẹ. Con không hiểu tại sao mẹ lại vui mừng khi con trở về, dù con đã trưởng thành và có nhiều thay đổi. Có lẽ, niềm vui của mẹ xuất phát từ lòng bao dung, vị tha và tình yêu thương vô điều kiện dành cho con.

Cả hai bài thơ đều thể hiện tình cảm thiêng liêng, cao quý của con cái đối với mẹ. Tình cảm ấy được thể hiện qua những lời nói, hành động cụ thể, nhưng cũng có thể chỉ là những suy nghĩ, cảm xúc thầm kín trong lòng. Qua hai bài thơ, chúng ta càng thêm trân trọng tình mẫu tử, một thứ tình cảm thiêng liêng, đáng quý nhất trong cuộc đời mỗi người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon

Nếu phải tìm bản nhạc hay nhất, có lẽ tôi sẽ chọn văn chương. Bởi chỉ khi đến với văn chương, người nghệ sĩ mới được tự do để trái tim dẫn dắt, được thể hiện quan niệm của chính mình và rồi mang đến cho người đọc biết bao giai điệu cảm xúc với nhiều cung bậc. Tất cả những vĩnh cửu đó đã được thăng hoa qua hai bài thơ " Đổi cả thiên thu tiếng mẹ vười" và " Mẹ ta trả nhở về không".

Hai bài thơ “Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười” và “Mẹ Ta Trả Nhớ Về Không” đều viết về tình mẹ con, là nỗi niềm, là sự nhớ nhung và tình yêu vô bờ bến mà mỗi người con dành cho mẹ. Dù cùng chung chủ đề, nhưng hai bài thơ lại mang những sắc thái khác nhau về cảm xúc và cách thể hiện, tạo nên những cảm nhận riêng biệt đối với người đọc.

Bài thơ “Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười” của tác giả Trần Trung Đạo khiến người đọc cảm nhận được nỗi niềm da diết và sự khắc khoải của người con khi xa mẹ. NHà thơ tâm sự:" Bài thơ đơn giản và dễ hiểu, không có gì phải cần bình giải. Tất cả chỉ để nói lên tâm trạng của một người con xa mẹ, bay đi như chiếc lá xa cành, mười năm chưa về lại cội. Năm tôi viêt bài thơ, mẹ tối, đã ngoài 60 tuổi và đang sông trong căn nhà tôn nghèo nàn ở Hòa Hưng Sài Gòn. Căn nhà nhỏ co giản hoa giây đó đó là nơi tôi đã sông tám năm".

Mẹ, một đề tài thường đem lại sự thành công, trong nhiều bộ môn sáng tác nghệ thuật. Riêng trong lãnh vực thi ca, không kể những cây bút thành danh, những người có duyên với thơ, phần nhiều cũng đã viết được những bài về mẹ từ xuất sắc đến đọc được. Phải công nhận một số thơ thuộc chủ đề này, đôi khi có sự lặp lại ngôn từ, hình ảnh hoặc cả cách diễn đạt. Tuy vậy, người đọc cũng ít khi gặp sự nhàm chán như ở một số đề tài khác. Điều này có lẽ nhờ tình thương yêu sẵn có trong lòng người đọc. Đọc thơ viết về mẹ có lúc như là kiểm chứng lòng mình, có lúc như là ôn lại, sống với những kỷ niệm, những hình ảnh, khó phai nhòa trong tâm tưởng. Tôi đã từng bâng khuâng với Nắng Mới của Lưu Trọng Lư, đã từng thao thức với Lòng Mẹ của Nguyễn Bính, đã từng trôi nổi với Lời Ru Của Mẹ của Xuân Quỳnh. Thế nhưng đên với trang thơ của Trần Trung Đạo ta cảm nhận được mạnh nguồn mới mẻ về nỗi nhớ dành cho mẹ:

"Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người

Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi

Ví mà tôi đổi thời gian được.

Mở đầu bài thơ, câu “Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người” tạo ra một không gian lắng đọng, khi người con bất chợt nhận ra rằng có một khoảng cách vô hình giữa mình và mẹ. Trung Đạo đã làm cho một vế thơ vốn khô khan vì kể lể trở nên ướt át, đậm đà và bàng bạc một nỗi buồn vời vợi vì chất chứa trong đó âm thanh của tiếng mẹ cùng tiếng lá thu rơi. Khi nghĩ đến “ tiếng lá thu rơi” người đọc liên nghĩ cả một bầu trời thu và từ đó lại liên nghĩ tiếng nói êm ru của mẹ, dáng dấp âm thầm của mẹ trong khung cảnh u buồn. Tiếng mẹ cười trong quá khứ, như một âm thanh hạnh phúc, nay đã trở thành một ký ức xa xôi, nhạt nhòa. Sự xuất hiện của câu “giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi” làm tăng thêm nỗi buồn và sự cô đơn của người con. Nhớ về tiếng mẹ cười, người con bỗng muốn “đổi cả Thiên Thu” để có thể nghe lại âm thanh ấy, như thể trong những ngày tháng xưa, mẹ luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc cho con. Tuy nhiên, “Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười” không chỉ đơn giản là sự nhớ nhung, mà còn là lời tự nhắc nhở về sự mất mát, về thời gian đã trôi qua mà không thể lấy lại. Đoạn thơ đã thể hiện nỗi nhớ của tác giả dành cho mẹ, nỗi đau về sự chảy trôi của thời gian trước sự già nua từng ngày của mẹ càng khiến thi sĩ xót xa, nghẹn ngào.

Có người không tâm đắc với câu đầu đề bài thơ là “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười” vì cho rằng làm chi ai có được thiên thu để đổi tiếng mẹ cười, và dẫu tác giả sống được 1000 năm chăng, thì có chịu chết đi để nghe tiếng mẹ cười hay không? Lấy cái không có mà đổi cái có thì chỉ là nói cho vui cửa miệng mà thôi.  Ở đây nhà thơ dùng chữ “thiên thu” không phải là 1000 năm của thời gian mà mục đích để chỉ sự bình tịnh, an lạc dài lâu trong tâm hồn mình, và sự bình tịnh an lạc đó ông sẳn sàng chịu mất đi để đổi lại nghe được tiếng mẹ cười, nghĩa là biết được mẹ mình đang hạnh phúc. Vì thế nhà thơ không dùng chữ “thiên niên” mà dùng chữ “ thiên thu” cũng hàm xúc một ý nghĩa sâu xa.

Bài thơ “Mẹ Ta Trả Nhớ Về Không” của tác giả Đỗ Trung Quân lại thể hiện một cảm xúc khác biệt, Mẹ ta trả nhớ về không là tiếng lòng, là niềm day dứt khôn nguôi của người con đối với mẹ, là lời nhắc nhở về lòng hiếu đạo, bổn phận làm con. Người đọc bắt gặp mình trong các dòng thơ chan chứa ân tình của Đỗ Trung Quân.

Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là tình mẹ con, đúng hơn, đó là tình cảm của đứa con đối với người mẹ, day dứt bao nỗi niềm:

Ngày xưa chào mẹ, ta đi

Mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười

Mười năm rồi lại thêm mười

Ta về ta khóc, mẹ cười… lạ không?

Tác giả chọn hai thời điểm ý nghĩa nhất: ta đi và ta về/ mẹ khóc và ta cười/ mẹ cười và ta khóc. Giữa hai thời khắc ấy, mười năm rồi lại thêm mười, có nghĩa đến hai mươi năm, dằng dặc hơn bảy ngàn ngày thương nhớ. Hai mươi năm, bao vui buồn đổ xuống trên hai cuộc đời (mẹ và ta), hai mái ấm gia đình, hai thứ tóc chuyển màu. Tiếng cười và tiếng khóc, ý nghĩa không giống nhau, đằng đẳng cả nghìn trùng của không gian và thời gian trong mỗi số phận. Mẹ không bao giờ ngừng lo lắng cho con, dù con đi hay về. Câu thơ “mẹ cười lạ không?” như một câu hỏi trăn trở, ám chỉ rằng mẹ đã vui mừng khi thấy con trở về, nhưng cũng không khỏi hoang mang, liệu có phải con đã thay đổi, liệu có phải sự trở về của con không còn nguyên vẹn như trước nữa. Phải chăng, khi trở về, người con gặp lại mẹ, bao năm xa nhà, nhiều năm chia cách, theo tuổi đời, mẹ không còn như xưa nữa, nhớ nhớ quên quên, trí nhớ suy giảm, kém dần... Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi!Sự tương phản giữa những lần đi và về khiến người đọc cảm nhận được sự phức tạp trong tình cảm mẹ con: khi con đi, mẹ khóc vì lo lắng, nhưng khi con về, mẹ lại cười, thể hiện sự vui mừng, nhưng cũng chứa đựng một chút lo lắng và bâng khuâng.
Nếu bài thơ “Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười” là sự khắc khoải và tiếc nuối của người con khi không còn nghe được tiếng cười của mẹ, thì bài thơ “Mẹ Ta Trả Nhớ Về Không” lại là sự phản ánh về những thay đổi trong cảm xúc của người con và mẹ qua thời gian. Cả hai bài thơ đều thể hiện tình cảm sâu sắc và mối quan hệ khăng khít giữa mẹ và con, nhưng mỗi bài lại khai thác một khía cạnh khác nhau của sự gắn bó này.Tuy vậy, cả hai bài thơ đều cho thấy tình mẹ con không chỉ là những khoảnh khắc hiện tại mà còn là những ký ức, những cảm xúc không thể lãng quên, dù thời gian có trôi đi, dù mỗi người đều phải bước qua những chặng đường riêng biệt. Thông qua đó, chúng ta cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, luôn hiện hữu trong mỗi bước đi của người con, dù đi đâu về đâu.

"Cái gốc làm nên sự sâu lắng của bài thơ", như Bạch Cư Dị nói, đó là tình. Các chi tiết đều có tính điển hình, chọn lọc. Bài thơ là tiếng lòng, là niềm day dứt khôn nguôi của người con đối với mẹ, là lời nhắc nhở về lòng hiếu đạo, bổn phận làm con. Để rồi khiến bạn đọc nhận ra sự chảy trôi của thời gian trước sự già nua của mẹ, để ta nhận ra cần phải biết quan tâm, chăm sóc và báo hiếu mẹ cha khi còn có thể.

" Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" và" Mẹ ta trả nhớ về không" đã rọi vào trong lòng tôi thứ ánh sáng riêng không bao giờ nhòa đi trong kí ức thời gian ....

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
Nghị luận so sánh hai đoạn thơ Hai đoạn thơ của Trần Trung Đạo và Đỗ Trung Quân đều thể hiện nỗi nhớ thương và tình cảm sâu sắc của con cái đối với mẹ, nhưng chúng lại được thể hiện qua những cách nhìn nhận và cảm xúc khác nhau. Cả hai tác phẩm đều mang đậm tâm trạng, nhưng thông điệp và hình ảnh trong mỗi bài thơ lại tạo ra những sắc thái cảm xúc riêng biệt. Đoạn thơ của Trần Trung Đạo mở đầu bằng hình ảnh chiếc điện thoại và cảm xúc của nhân vật trữ tình khi nhắc đến nó. Hình ảnh “Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người” không chỉ là hành động đơn giản mà còn mang nặng ý nghĩa. Chiếc điện thoại, biểu tượng cho sự kết nối, lại trở thành nguồn cơn của sự tĩnh lặng, làm bật lên nỗi cô đơn và sự thiếu vắng của người mẹ. “Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi” thể hiện sự trăn trở, nỗi buồn sâu sắc mà tác giả cảm nhận được. Tiếng mưa, vốn dĩ đã mang nhiều nỗi u sầu, lại còn buồn hơn khi so với giọng nói của tác giả, điều này cho thấy sự mất mát lớn lao trong tâm hồn người viết. Qua đó, tác giả khát khao “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười”, thể hiện mong muốn có thể quay ngược thời gian để sống lại những khoảnh khắc đẹp đẽ bên mẹ. Đoạn thơ khắc họa rõ nét sự trăn trở của một người con đang sống trong nỗi nhớ, một nỗi nhớ mãnh liệt, vừa nuối tiếc vừa trân trọng. Ngược lại, đoạn thơ của Đỗ Trung Quân lại mang âm hưởng nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần sâu lắng. Mở đầu bằng câu “Ngày xưa chào mẹ, ta đi”, tác giả gợi lên hình ảnh của thời gian, của những kỷ niệm xa xưa. Sự đối lập giữa “mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười” thể hiện sự ngây thơ của tuổi trẻ, khi mà người con rời xa gia đình với những ước mơ và khát vọng, trong khi mẹ chỉ biết lo lắng, buồn bã. Sự nghịch lý này không chỉ cho thấy sự cách biệt giữa hai thế hệ mà còn phản ánh sự hy sinh của mẹ. “Mười năm rồi lại thêm mười” cho thấy thời gian trôi qua, sự xa cách kéo dài, và “ta về thì khóc, mẹ cười lạ không?” thể hiện một sự trăn trở, một nỗi niềm khó tả khi trở về nhà. Mẹ cười nhưng trong nụ cười ấy có lẽ là sự ấm áp của tình thương, và có thể là nỗi buồn ẩn giấu của sự chờ đợi, lo lắng. Tác giả để lại cho người đọc một câu hỏi mở, khiến họ phải suy ngẫm về sự thay đổi của bản thân cũng như tình cảm của mẹ. Điểm chung trong hai đoạn thơ là tình cảm sâu sắc dành cho mẹ, đều phản ánh nỗi nhớ, sự trăn trở và cảm giác tội lỗi của những người con khi phải rời xa mẹ. Tuy nhiên, cách thể hiện lại rất khác nhau. Trần Trung Đạo tập trung vào nỗi buồn mất mát và khát khao trở về, còn Đỗ Trung Quân lại khắc họa một hành trình trưởng thành và sự đối lập trong cảm xúc giữa mẹ và con. Kết luận Cả hai bài thơ đều là những tác phẩm nghệ thuật mang đậm chất nhân văn, khắc họa tâm tư và tình cảm của con cái đối với mẹ. Qua đó, người đọc không chỉ cảm nhận được nỗi nhớ mà còn hiểu được những hy sinh thầm lặng của mẹ dành cho con cái, từ đó trân trọng và gìn giữ tình cảm gia đình. Hai tác giả, mỗi người với một cách diễn đạt riêng, đã tạo nên những tác phẩm giàu giá trị cảm xúc, gợi nhớ và khơi gợi tình yêu thương trong mỗi chúng ta.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved