Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông đã để lại nhiều tác phẩm có giá trị, trong đó nổi bật nhất là hai truyện ngắn "Chữ người tử tù" và "Vang bóng một thời". Hai tác phẩm này đều thể hiện tài năng nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân, đồng thời cũng phản ánh những quan niệm về cái đẹp, cái thiện của ông.
Trong "Chữ người tử tù", Nguyễn Tuân đã xây dựng thành công hình tượng nhân vật Huấn Cao - một con người tài hoa, khí phách hiên ngang, bất khuất. Huấn Cao là một người viết chữ đẹp nổi tiếng khắp vùng. Chữ của ông được coi là "một báu vật trên đời". Tuy nhiên, Huấn Cao lại là một kẻ tử tù, bị triều đình kết án vì tội chống phá chính quyền. Trước khi bị hành hình, Huấn Cao đã được viên quản ngục biệt đãi, cho ở trong một căn buồng giam rộng rãi, có rượu thịt đầy đủ. Viên quản ngục mong muốn xin chữ của Huấn Cao để treo trong nhà. Huấn Cao ban đầu tỏ ra khinh thường viên quản ngục, nhưng sau khi hiểu được tấm lòng của ông ta, Huấn Cao đã quyết định cho chữ. Cảnh cho chữ diễn ra trong buồng giam chật hẹp, tối tăm, nhưng lại vô cùng thiêng liêng, xúc động. Huấn Cao đã dùng hết tâm huyết của mình để viết nên những nét chữ cuối cùng của cuộc đời. Qua hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã thể hiện quan niệm về cái đẹp, cái thiện của mình. Theo ông, cái đẹp không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài mà còn ẩn chứa trong tâm hồn con người. Cái đẹp có thể tồn tại ngay cả trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Cái đẹp có sức mạnh cảm hóa con người, giúp con người hướng thiện. Trong "Vang bóng một thời", Nguyễn Tuân đã tái hiện lại một thời kì vàng son của nền văn hóa dân tộc, với những phong tục tập quán tốt đẹp. Những phong tục ấy đã góp phần tạo nên bản sắc riêng của dân tộc Việt Nam. Nổi bật trong tác phẩm là hình ảnh cụ Kép - một nhà nho yêu nước, sống thanh bạch, giản dị. Cụ Kép là người am hiểu sâu sắc về văn hóa truyền thống, luôn giữ gìn và phát huy những giá trị tốt đẹp của dân tộc. Cụ Kép cũng là người có tấm lòng nhân hậu, bao dung. Cụ luôn sẵn sàng giúp đỡ những người nghèo khổ, bất hạnh. Qua hai tác phẩm "Chữ người tử tù" và "Vang bóng một thời", Nguyễn Tuân đã khẳng định tài năng nghệ thuật độc đáo của mình. Ông đã sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm để miêu tả nhân vật, sự việc. Đồng thời, ông cũng thể hiện quan niệm về cái đẹp, cái thiện của mình. Hai tác phẩm này là những kiệt tác của văn học Việt Nam, xứng đáng được lưu truyền mãi mãi.