Thạch Lam và Nguyễn Ngọc Tư đều là những cây bút xuất sắc của nền văn học Việt Nam. Thạch Lam nổi tiếng với những câu chuyện nhẹ nhàng, sâu lắng, giàu chất thơ, còn Nguyễn Ngọc Tư lại gây ấn tượng với phong cách viết mộc mạc, chân thực, phản ánh hiện thực cuộc sống một cách thẳng thắn. Trong đoạn trích "Nhà Mẹ Lê" và "Làm Mẹ", hai tác giả đã sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh để tạo nên bức tranh đa chiều về cuộc sống và tâm lý con người.
Đoạn trích "Nhà Mẹ Lê" mở đầu bằng hình ảnh một gia đình đông đúc, gồm 11 đứa con, sống trong một ngôi nhà lụp xụp, thiếu thốn. Bác Lê, người mẹ, là một phụ nữ nhà quê, gầy gò, da nhăn nheo, luôn phải vất vả kiếm sống để nuôi đàn con. Hình ảnh này gợi lên sự khắc nghiệt của cuộc sống, nơi mà những người lao động nghèo khổ phải chịu đựng nhiều gian khổ và bất công. Tuy nhiên, đằng sau sự khốn khó ấy, vẫn lóe lên tia sáng của tình mẫu tử thiêng liêng. Bác Lê ôm ấp con trong ổ rơm, để mong lấy hơi ấm của mình ấp ủ cho chúng. Hành động này thể hiện sự hi sinh cao cả của người mẹ, sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn để bảo vệ con cái.
Trong khi đó, đoạn trích "Làm Mẹ" lại tập trung vào mối quan hệ giữa dì Diệu, chú Đức, chị Lành và đứa bé sắp chào đời. Dì Diệu và chú Đức kết hôn đã lâu nhưng không có con do dì Diệu bị cắt buồng trứng. Họ quyết định tìm người mang thai hộ, và chị Lành, một cô gái nghèo khó, đã chấp nhận giúp đỡ họ. Đoạn trích miêu tả tâm trạng phức tạp của dì Diệu khi chờ đợi đứa bé ra đời. Dì vừa mừng rỡ vì sắp được làm mẹ, nhưng cũng lo lắng vì không biết liệu mình có thể thật sự yêu thương đứa bé hay không. Chị Lành, người mang thai hộ, cũng trải qua những cảm xúc hỗn độn, vừa vui mừng vì sắp được làm mẹ, nhưng cũng buồn bã vì phải xa lìa đứa con của mình.
Cả hai đoạn trích đều thể hiện sự tương phản giữa cuộc sống khó khăn và tình yêu thương, sự hi sinh của con người. Nhà Mẹ Lê là một câu chuyện về sự kiên cường của người mẹ trong hoàn cảnh khắc nghiệt, trong khi Làm Mẹ lại đề cập đến vấn đề đạo đức và trách nhiệm của cha mẹ trong việc chăm sóc con cái. Cả hai tác phẩm đều góp phần khẳng định vai trò to lớn của gia đình và tình thân trong xã hội.
Tuy nhiên, nếu xét về nghệ thuật xây dựng nhân vật và cách thức truyền tải thông điệp, có thể nói rằng Nguyễn Ngọc Tư vượt trội hơn hẳn so với Thạch Lam. Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư thường sử dụng ngôn ngữ bình dân, gần gũi với đời sống hàng ngày, tạo nên sự chân thực và dễ hiểu cho độc giả. Bên cạnh đó, Nguyễn Ngọc Tư cũng khéo léo lồng ghép những chi tiết ẩn dụ, biểu tượng để tăng thêm sức nặng cho thông điệp của mình. Ví dụ, trong Làm Mẹ, hình ảnh chiếc lá rụng được sử dụng để ám chỉ sự mất mát, chia ly, nhưng cũng là biểu tượng cho sự hồi sinh, hy vọng. Điều này giúp cho tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư trở nên sâu sắc và giàu ý nghĩa hơn.
Tóm lại, cả hai đoạn trích "Nhà Mẹ Lê" và "Làm Mẹ" đều là những tác phẩm văn học đáng đọc, mang đến cho người đọc những suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống và con người. Dù theo phong cách riêng biệt, cả Thạch Lam và Nguyễn Ngọc Tư đều đã thành công trong việc truyền tải thông điệp của mình đến với độc giả.