Bài thơ "Nhớ lắm quê hương" là một tác phẩm đầy cảm xúc, thể hiện tình yêu sâu đậm của nhà thơ đối với quê hương. Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, tạo nên sự linh hoạt trong cách diễn đạt và truyền tải thông điệp.
Mở đầu bài thơ, Huyền Thư đã sử dụng hình ảnh "quê hương" để gợi lên nỗi nhớ da diết về nơi chôn rau cắt rốn. Quê hương không chỉ là mảnh đất mà còn là nguồn cội tinh thần, là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của tuổi thơ. Nỗi nhớ ấy được thể hiện qua những từ ngữ như "nhớ lắm", "yêu thương", "bồi hồi".
Tiếp theo, nhà thơ miêu tả vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của quê hương. Đó là cánh đồng lúa chín vàng ươm, là dòng sông êm đềm chảy, là tiếng chim hót líu lo mỗi sớm mai. Những hình ảnh quen thuộc ấy khiến cho người đọc cũng cảm thấy bồi hồi, xao xuyến.
Bên cạnh đó, Huyền Thư còn nhắc đến những con người thân thương ở quê hương. Đó là bà ngoại tóc bạc phơ, là mẹ hiền tần tảo sớm hôm, là bạn bè cùng trang lứa hồn nhiên, ngây thơ. Họ là những người đã gắn bó với nhà thơ suốt quãng đời ấu thơ, là những người đã nuôi dưỡng tâm hồn và ước mơ của nhà thơ.
Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng lời khẳng định tình yêu bất diệt dành cho quê hương. Dù có đi đâu, làm gì thì nhà thơ vẫn luôn hướng về quê hương, nơi chôn rau cắt rốn. Tình yêu ấy được thể hiện qua những hành động cụ thể như "nhớ lắm", "yêu thương", "bồi hồi".
Về mặt nghệ thuật, bài thơ "Nhớ lắm quê hương" sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa, ẩn dụ,... giúp cho bài thơ thêm sinh động, giàu sức biểu cảm. Bên cạnh đó, cách gieo vần, nhịp điệu cũng góp phần tạo nên âm hưởng du dương, tha thiết cho bài thơ.
Như vậy, bài thơ "Nhớ lắm quê hương" là một tác phẩm hay và ý nghĩa. Qua bài thơ, chúng ta cảm nhận được tình yêu sâu đậm của nhà thơ đối với quê hương. Đồng thời, bài thơ cũng khơi gợi trong lòng mỗi người đọc niềm tự hào về quê hương, đất nước.