Nhân vật Ông Già trong truyện ngắn "Rừng" của Nguyễn Huy Thiệp là một người đàn ông trung niên, sống cô đơn và lặng lẽ giữa núi rừng hoang sơ. Ông già không có tên riêng, chỉ được gọi bằng danh xưng chung chung như vậy, nhưng lại mang đến cho độc giả nhiều suy ngẫm về cuộc đời con người. Nhân vật này hiện lên với vẻ ngoài khắc khổ, già nua, dáng đi lom khom, lưng còng xuống vì tuổi tác và sự vất vả. Ông già sống một mình trong căn nhà nhỏ bé, đơn sơ, chỉ có vài đồ đạc cũ kỹ, giản dị. Cuộc sống của ông rất thanh bình, yên tĩnh, hòa hợp với thiên nhiên. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ ngoài bình thường ấy là một tâm hồn sâu sắc, giàu tình cảm. Ông già là người yêu thiên nhiên tha thiết, luôn trân trọng những giá trị tự nhiên. Ông dành cả cuộc đời để bảo vệ rừng, coi rừng như ngôi nhà thứ hai của mình. Tình yêu thiên nhiên của ông già đã trở thành nguồn động lực giúp ông vượt qua mọi khó khăn, gian khổ trong cuộc sống. Bên cạnh đó, ông già còn là người giàu lòng nhân ái, luôn quan tâm, giúp đỡ mọi người. Ông sẵn sàng chia sẻ thức ăn, nước uống với những người khách lạ, dù bản thân cũng chẳng khá giả gì. Hành động của ông thể hiện tấm lòng cao đẹp, luôn hướng tới cái thiện, cái đẹp trong cuộc sống. Có thể nói, nhân vật Ông Già trong truyện ngắn "Rừng" là một hình tượng nghệ thuật độc đáo, mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Hình ảnh ông già lặng lẽ, cô đơn giữa núi rừng hoang sơ gợi lên nỗi buồn man mác, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết của tâm hồn con người. Qua nhân vật này, tác giả Nguyễn Huy Thiệp muốn gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường, gìn giữ những giá trị tự nhiên quý báu của đất nước.