Lor-ca là một nhà thơ, nhạc sĩ và thi sĩ nổi tiếng người Tây Ban Nha. Ông được coi là biểu tượng của tinh thần dân chủ và tự do trong thời kỳ nội chiến Tây Ban Nha (1936 - 1939). Lor-ca đã bị chế độ phát xít Phrăng-cô giết hại vào năm 1936, khi ông mới 38 tuổi. Cái chết của Lor-ca đã gây chấn động dư luận thế giới lúc bấy giờ và để lại nhiều tiếc thương cho những người yêu nghệ thuật.
Bài thơ "Đàn ghi ta của Lor-ca" được Thanh Thảo sáng tác vào năm 1979, lấy cảm hứng từ cuộc đời và cái chết bi tráng của Lor-ca. Bài thơ thể hiện sự đồng cảm sâu sắc của Thanh Thảo đối với tài năng và số phận bất hạnh của Lor-ca. Đồng thời, bài thơ cũng mang ý nghĩa nhân văn cao cả, ca ngợi vẻ đẹp của nghệ thuật và tinh thần đấu tranh cho tự do, công lý.
Mở đầu bài thơ, Thanh Thảo đã sử dụng hình ảnh "những tiếng đàn bọt nước" để gợi lên âm thanh du dương, trầm bổng của cây đàn ghi ta. Tiếng đàn ấy vang lên giữa khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, bao la nhưng lại rất mong manh, dễ vỡ. Hình ảnh này vừa gợi tả âm thanh vừa gợi tả hình ảnh của cây đàn ghi ta. Cây đàn ghi ta được ví như những bọt nước, lung linh, huyền ảo, nhưng cũng rất dễ vỡ tan.
Tiếp theo, Thanh Thảo đã sử dụng hình ảnh "bầu trời cô gái ấy" để gợi lên vẻ đẹp của người con gái mà Lor-ca yêu mến. Cô gái ấy có mái tóc đen nhánh, đôi mắt bồ câu, làn da trắng mịn. Vẻ đẹp của cô gái ấy khiến cho Lor-ca say đắm, mê mẩn. Tuy nhiên, tình yêu của Lor-ca dành cho cô gái ấy cũng đầy bi kịch. Cô gái ấy đã bị chế độ phát xít bắt giam và giết hại.
Sau đó, Thanh Thảo đã sử dụng hình ảnh "tiếng ghi ta nâu" để gợi lên màu sắc của cây đàn ghi ta. Màu nâu là màu của đất, của quê hương, của cội nguồn. Cây đàn ghi ta gắn liền với tâm hồn, với nỗi nhớ quê hương của Lor-ca.
Tiếp theo, Thanh Thảo đã sử dụng hình ảnh "tiếng ghi ta lá xanh biết mấy" để gợi lên sức sống mãnh liệt của cây đàn ghi ta. Cây đàn ghi ta như một sinh vật sống, luôn vươn lên mạnh mẽ, bất chấp mọi khó khăn, thử thách.
Cuối cùng, Thanh Thảo đã sử dụng hình ảnh "tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan" để gợi lên số phận bi thảm của Lor-ca. Lor-ca đã bị chế độ phát xít giết hại, nhưng tiếng đàn ghi ta của ông vẫn còn vang vọng mãi trong lòng người dân Tây Ban Nha.
Như vậy, qua bốn hình ảnh "những tiếng đàn bọt nước", "bầu trời cô gái ấy", "tiếng ghi ta nâu", "tiếng ghi ta lá xanh biết mấy", "tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan", Thanh Thảo đã khắc họa thành công vẻ đẹp của cây đàn ghi ta, đồng thời cũng thể hiện niềm xót xa, tiếc nuối trước số phận bi thảm của Lor-ca.