Bé Là Key Bài thơ “Giục giã” của Xuân Diệu là một trong những tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ nét nhất phong cách thơ của ông. Qua bài thơ này, Xuân Diệu đã truyền tải những thông điệp sâu sắc về sự trân trọng thời gian và khát vọng sống mãnh liệt. Tác giả đã khéo léo sử dụng hình ảnh và ngôn từ giàu cảm xúc để gửi gắm tâm tư của mình, khiến người đọc cũng không khỏi bồi hồi, suy ngẫm.
Trước hết, bài thơ “Giục giã” mở ra bằng những câu thơ như lời thúc giục mãnh liệt, như một tiếng gọi khẩn thiết:
“Xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất,
Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật.”
Ngay từ những câu thơ đầu, nhà thơ đã đối mặt với quy luật tất yếu của thời gian – rằng tất cả đều phải trôi qua, không gì có thể tồn tại mãi mãi. Xuân Diệu quan niệm rằng, mùa xuân của thiên nhiên cũng giống như tuổi xuân của con người. Khi xuân qua đi, thì đời người cũng bị rút ngắn lại từng chút một. Bởi thế, ông cảm thấy một nỗi lo lắng, sợ hãi trước sự trôi qua của thời gian. Điều này khiến bài thơ không chỉ là một lời thúc giục mà còn như một lời tự sự về những trăn trở của chính tác giả.
Cũng chính từ nhận thức về sự ngắn ngủi của đời người, Xuân Diệu đã gửi gắm vào bài thơ những mong muốn, khát khao mãnh liệt, khát vọng sống hết mình. Nhà thơ không muốn lãng phí bất kỳ khoảnh khắc nào, mà ngược lại, ông luôn tìm cách sống trọn vẹn, sống cháy bỏng từng giây phút:
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất,
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.”
Câu thơ “Tôi muốn tắt nắng đi” nghe có vẻ như một ước muốn phi lý, nhưng chính qua đó, Xuân Diệu đã thể hiện được khát khao giữ lại vẻ đẹp của cuộc sống, giữ lại sắc màu tươi đẹp của thời gian. Trong thơ ông, thời gian như một dòng chảy không bao giờ ngừng lại, khiến tác giả luôn cảm thấy tiếc nuối, day dứt. Từ đó, ông lại càng muốn sống vội vã, tận hưởng hết thảy những gì cuộc sống ban tặng. Đây cũng là điểm khác biệt trong phong cách thơ của Xuân Diệu so với nhiều nhà thơ khác cùng thời: ông không chờ đợi hay để cho thời gian trôi qua tự nhiên mà muốn tranh thủ từng khoảnh khắc để sống.
Xuân Diệu cũng nhắc đến tuổi trẻ như là một quãng thời gian đẹp nhất của đời người, và ông mong muốn sống trọn vẹn tuổi thanh xuân ấy. Bài thơ “Giục giã” không chỉ là lời giục giã cho riêng ông, mà còn là một tiếng gọi cho tất cả mọi người – hãy sống không uổng phí, hãy biết quý trọng những khoảnh khắc đẹp đẽ của cuộc đời:
“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn.”
Qua hình ảnh “muốn ôm cả sự sống,” Xuân Diệu đã thể hiện một khát vọng sống mãnh liệt, dám yêu, dám sống hết mình mà không sợ hãi hay do dự. Ông muốn tận hưởng tất cả những điều đẹp đẽ, mới mẻ nhất của cuộc sống, giống như một đóa hoa vừa chớm nở trong buổi ban mai. Điều này không chỉ là mong ước của Xuân Diệu mà còn là khát vọng chung của biết bao người trẻ tuổi, những người luôn khao khát khám phá và trải nghiệm.
Một điểm đặc sắc nữa trong bài thơ là ngôn ngữ và hình ảnh phong phú, đầy chất nhạc, tạo nên những cảm xúc mãnh liệt. Các từ ngữ như “tắt nắng,” “buộc gió,” “ôm cả sự sống” đều mang đến cho người đọc cảm giác khát khao, sôi nổi, nhưng cũng đầy luyến tiếc. Qua cách sử dụng từ ngữ và hình ảnh độc đáo, Xuân Diệu đã thành công trong việc truyền tải thông điệp về sự hữu hạn của thời gian, khiến người đọc không chỉ cảm nhận được mà còn cảm thấy được thôi thúc, muốn hành động.
Tóm lại, “Giục giã” của Xuân Diệu không chỉ là một bài thơ, mà còn là một tiếng gọi khẩn thiết, một lời nhắn nhủ đến tất cả chúng ta về ý nghĩa của thời gian và giá trị của cuộc sống. Bài thơ khiến người đọc nhận ra rằng, trong khi thời gian luôn trôi đi không ngừng, con người cần biết quý trọng và tận hưởng cuộc sống. Đó là một thông điệp ý nghĩa và sâu sắc, giúp cho những ai đã từng đọc qua bài thơ này đều có thêm động lực để sống hết mình, sống trọn vẹn và không bao giờ để tuổi trẻ trôi qua một cách vô ích.