Lưu Trọng Lư là một trong những nhà thơ nổi tiếng, có nhiều đóng góp cho phong trào Thơ mới lúc bấy giờ. Ông đã để lại rất nhiều tác phẩm hay và ý nghĩa, trong đó phải kể đến "Đôi mắt". Bài thơ được sáng tác năm 1938, in trong tập "Tiếng thu", thể hiện cái nhìn đầy tinh tế về cuộc sống, con người của Lưu Trọng Lư.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã sử dụng hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp để miêu tả vẻ đẹp của đôi mắt:
"Đôi mắt em là vương quốc
Của tình yêu và nỗi nhớ"
Hình ảnh so sánh "đôi mắt em" với "vương quốc" đã gợi lên sự bí ẩn, quyến rũ của đôi mắt ấy. Đôi mắt không chỉ là cửa sổ tâm hồn mà còn là nơi chứa đựng những cảm xúc, suy nghĩ sâu kín nhất của con người. Trong đôi mắt ấy, ta thấy được cả một thế giới rộng lớn, bao la, đầy màu sắc và âm thanh. Đó là thế giới của tình yêu, của nỗi nhớ, của những khát khao, ước mơ.
Ở khổ thơ tiếp theo, tác giả đã khắc họa rõ nét hơn vẻ đẹp của đôi mắt:
"Trong đôi mắt ấy, tôi thấy
Nắng vàng rực rỡ, mây trắng bồng bềnh
Gió thổi qua khe núi, lá cây xào xạc
Và tiếng chim hót líu lo trên cành"
Những hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp như nắng vàng, mây trắng, gió thổi, lá cây, tiếng chim hót... đã được tác giả đưa vào trong đôi mắt của người con gái. Điều này cho thấy, đôi mắt không chỉ là nơi phản chiếu thế giới bên ngoài mà còn là nơi lưu giữ những kỉ niệm, những dấu ấn của tuổi trẻ.
Khổ thơ cuối cùng, tác giả đã bộc lộ trực tiếp cảm xúc của mình trước vẻ đẹp của đôi mắt:
"Tôi yêu đôi mắt ấy
Yêu cả những gì nó chứa đựng
Yêu cả những gì nó muốn nói"
Tình yêu của tác giả dành cho đôi mắt ấy không chỉ đơn thuần là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Đó là tình yêu của một nghệ sĩ đối với cái đẹp, là tình yêu của một con người đối với cuộc sống. Tình yêu ấy mãnh liệt, say đắm nhưng cũng rất đỗi chân thành, giản dị.
Bài thơ "Đôi mắt" của Lưu Trọng Lư đã mang đến cho người đọc những cảm nhận sâu sắc về vẻ đẹp của đôi mắt. Qua bài thơ, chúng ta thấy được tài năng nghệ thuật của tác giả, đồng thời cũng thấy được tấm lòng yêu đời, yêu người của ông.