
09/11/2024
09/11/2024
Xuất hiện như một làn gió tươi mới, Vũ Đình Liên đã in dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc thông qua bài thơ "Ông đồ." Đây là một tác phẩm đầy tính hoài niệm và sự yêu thương đối với những giá trị truyền thống của dân tộc. Khi ta đọc bài thơ này, không thể không cảm thấy tương cảm với hình ảnh những ông đồ, những di tích đáng thương của một thời kỳ đã qua. Cụ thể, hai khổ đầu của bài thơ miêu tả hình ảnh của ông đồ già, ngày xưa được tôn trọng trong thời kỳ học thuật, mang lại cho chúng ta cảm giác rõ ràng về giá trị văn hóa truyền thống đậm đà của Việt Nam:
"Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc khen ngợi tài
Hoa tay thảo những nét
Như rồng múa phượng bay"
<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Những ông đồ, dù đã trải qua cuộc thi cử mà không đạt được danh hiệu, trở về quê hương để truyền đạt kiến thức thánh hiền cho thế hệ trẻ. Mặc dù họ không gian giỏi vượt qua cuộc thi, nhưng họ vẫn là những cá nhân tài năng, thường sẵn sàng truyền đạt kiến thức và giá trị đạo đức. Vì điều này, họ được mọi người kính trọng và yêu mến.
Hình ảnh của ông đồ kết hợp với sự nở hoa đào, một biểu tượng quen thuộc từ thời kỳ xa xưa, đã thâm sâu vào tiềm thức của mọi người. Hoa đào xuất hiện để báo hiệu sự chuyển giao của năm mới, và chính vào thời điểm đó, ông đồ xuất hiện trên phố, đem theo bút lông, giấy đỏ, và nghiên mực. Ông đồ trở thành một phần không thể thiếu trong vòng xoay thời gian, một biểu tượng đặc biệt của nền văn hóa Việt Nam mỗi khi Tết đến xuân về. "Mỗi năm - lại" là một quy luật tự nhiên, đánh dấu sự xuất hiện của người thầy đồ già giữa những đám đông tấp nập trên con phố. Sự hiện diện của ông đồ là điều tự nhiên, thân thuộc và mang tính truyền thống, vẫn giữ được sức hút đặc biệt giữa cuộc sống tấp nập của đô thị.
"Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc khen ngợi tài"
Với bức tranh sống động này, Vũ Đình Liên đã tái hiện hình ảnh người thầy đồ nổi bật ở trung tâm, xung quanh đó có đám đông người đứng xem từng dòng chữ trên tờ giấy đỏ. Những ký tự bay bổng, mang theo những tương tác tốt lành, chắc chắn là hình ảnh đáng nhớ nhất trong ký ức về mùa xuân xưa. Mọi người muốn sở hữu một cặp câu đối đỏ để treo trong nhà vào ngày Tết, để tự hào và tăng thêm sự may mắn. Người ta nỗ lực để đạt được những bức chữ đẹp từ tay người thầy đồ già ấy, tạo nên cảm giác quan trọng và ý nghĩa trong cuộc sống của ông. Mọi lời khen ngợi và những câu "ngợi khen tài" làm cho ông đồ già trở nên ấm lòng hơn, động viên ông hơn để những con chữ bay bổng "như rồng múa phượng bay" hơn. Các người đến gặp ông đồ để xin chữ đều là những người trân trọng giá trị của từng chữ viết, và đánh giá cao tài năng của ông. Có thể nói, trong thời kỳ này, ông đồ trở thành trung tâm của sự quan tâm và chú ý từ mọi người. Để đạt được điều này, ông đồ cần phải là một người tài hoa, và Vũ Đình Liên đã sử dụng hai câu thơ để thể hiện sự xuất sắc của người thầy đồ này:
"Hoa tay thảo những nét
Như rồng múa phượng bay"
Với những người hiểu biết về thư pháp và tri thức Nho học, mỗi nét chữ đại diện cho một tác phẩm nghệ thuật, là một bức tranh không phải ai cũng có khả năng tạo ra, đòi hỏi kiến thức sâu rộng và khéo léo trong việc sử dụng bàn tay. Hình ảnh của người thầy đồ, với sự tâm huyết, viết từng nét chữ vô cùng tinh tế lên tờ giấy đỏ, nét vẽ thanh thoát, đậm nghệ thuật và dứt khoát, làm cho mọi người không thể không ngưỡng mộ. Mỗi nét chữ không chỉ là tài năng của người thầy đồ mà còn là bản thể của tâm hồn, tinh hoa, và lý tưởng của ông.
Trong thời kỳ phát triển rạng ngời của Nho học, ông đồ đã trở thành biểu tượng, một nét văn hóa độc đáo trong lòng người dân Việt Nam. Đó là thời điểm mọi người trân trọng giá trị văn hóa của Nho học, thể hiện sự thanh cao và đẹp đẽ của nền văn hóa này.
<iframe class="ql-video" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>Hai khổ thơ đầu của bài "Ông đồ" của Vũ Đình Liên như một lời khen ngợi và là một hồi ức hoài cổ về những giá trị truyền thống của văn hóa Việt Nam. Dù hình ảnh ông đồ đã qua đi, nhưng qua hai khổ thơ đó, chúng ta, những thế hệ sau, như được đưa trở lại vào một bức tranh của mùa xuân, với hình ảnh người thầy đồ ngồi giữa đám đông trên phố, mang theo giấy đỏ, bút lông, và nghiên mực, tạo nên một bầu không khí dịp Tết rất đặc trưng và ấm áp.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13/12/2025
Top thành viên trả lời