Hạnh phúc của một tang gia là chương XV trong tiểu thuyết Số đỏ của Vũ Trọng Phụng, được đăng trên Hà Nội báo vào năm 1936 và sau đó được in thành sách. Chương truyện này miêu tả cảnh đám ma gương mẫu của cụ cố Hồng với những chi tiết hài hước, châm biếm. Trong khi đó, Đám tang lão Gô-ri-ô là đoạn trích từ tác phẩm Lão Gô-ri-ô của nhà văn Balzac, được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1834. Đoạn trích này kể về đám tang của lão Gô-ri-ô, một người đàn ông giàu có nhưng cô đơn và bất hạnh. Hai tác phẩm đều sử dụng nghệ thuật trào phúng để phê phán xã hội đương thời. Tuy nhiên, cách tiếp cận và mục đích của mỗi tác giả lại khác nhau.
Trong Hạnh phúc của một tang gia, Vũ Trọng Phụng đã sử dụng nghệ thuật trào phúng để phơi bày sự giả dối, vô cảm của xã hội thượng lưu Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Tác giả đã xây dựng hình ảnh một đám ma gương mẫu với đầy đủ các nghi thức rườm rà, lố lăng, nhằm chế giễu thói hư tật xấu của tầng lớp tư sản thành thị. Cụ thể, Vũ Trọng Phụng đã khắc họa chân dung những nhân vật tiêu biểu như cụ cố Hồng, bà Phó Đoan, cậu Tú Tân,... Mỗi nhân vật đều mang một nét tính cách riêng biệt, góp phần tạo nên bức tranh toàn cảnh về xã hội thối nát, suy đồi đạo đức.
Trong Đám tang lão Gô-ri-ô, Balzac cũng sử dụng nghệ thuật trào phúng để lên án sự tàn nhẫn, vô tâm của con người đối với đồng loại. Tác giả đã miêu tả cảnh đám tang của lão Gô-ri-ô diễn ra trong sự thờ ơ, lạnh lùng của những người thân thích. Họ chỉ quan tâm đến việc chia chác tài sản chứ không hề xót thương cho cái chết của lão Gô-ri-ô. Qua đó, Balzac muốn tố cáo sự ích kỷ, tham lam của giai cấp tư sản Pháp, đồng thời khẳng định giá trị nhân đạo của tình yêu thương giữa con người với con người.
Tuy có chung mục đích phê phán xã hội, nhưng Hạnh phúc của một tang gia và Đám tang lão Gô-ri-ô lại có những điểm khác biệt rõ rệt về nội dung và nghệ thuật. Hạnh phúc của một tang gia là một tác phẩm hiện thực phê phán đậm chất Việt Nam, phản ánh trực tiếp thực trạng xã hội Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Còn Đám tang lão Gô-ri-ô là một tác phẩm thuộc trào lưu văn học hiện thực phương Tây, mang tính khái quát cao hơn, phản ánh vấn đề chung của xã hội tư sản châu Âu.
Tóm lại, Hạnh phúc của một tang gia và Đám tang lão Gô-ri-ô là hai tác phẩm tiêu biểu cho nghệ thuật trào phúng của hai nền văn học lớn trên thế giới. Cả hai tác phẩm đều có giá trị phê phán sâu sắc, giúp chúng ta hiểu thêm về xã hội mà mình đang sống.