Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ hiện đại Việt Nam với nhiều tác phẩm nổi tiếng. Ông cũng là một nhà văn có sức sáng tạo dồi dào ở các thể loại như truyện ngắn, tiểu thuyết, bút ký, truyện tranh và tham gia vào lĩnh vực báo chí. Ngoài sự nghiệp cầm bút đồ sộ, ông còn được biết đến với vai trò là một dịch giả, nhạc sĩ và là một nhà thơ viết cho thiếu nhi. Một số tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Quang Thiều phải kể đến như "Người cha" (1990), "Sự mất ngủ của lửa" (1992), "Những người lính của làng" (1993)... Trong đó, tác phẩm "Bầu trời của người cha" đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc bởi những giá trị ý nghĩa mà nó mang lại. Nổi bật lên trong tác phẩm chính là hình ảnh cậu bé My - một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ nhưng cũng rất giàu tình cảm.
Cậu bé My xuất hiện qua lời kể của người cha khi nhớ về thời ấu thơ của mình. Cậu bé ấy đang tuổi ăn tuổi lớn nên rất hiếu động, tinh nghịch. Cậu thích chơi bóng, đá bóng, trèo cây, tắm sông... Những trò chơi của cậu đều diễn ra dưới bầu trời rộng lớn. Bởi vậy mà bầu trời đối với cậu bé thân thương và gần gũi lắm. Bầu trời xanh ngắt in dấu chân cậu khắp mọi nơi. Có lẽ vì thế mà sau này khi trưởng thành, người cha vẫn luôn nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ bên bầu trời cùng cậu con trai nhỏ của mình.
Không chỉ vậy, cậu bé My còn là một người con ngoan ngoãn, lễ phép. Khi được bố dạy cách nhìn bầu trời qua khuôn cửa sổ, cậu vâng lời làm theo. Ngày nào cậu cũng ngồi ngắm bầu trời qua ô cửa sổ, rồi say sưa kể cho bố nghe về những điều thú vị mà mình phát hiện. Hay khi bị bố mắng, cậu không hề cãi lại hay bỏ đi mà lễ phép nói: "Thôi, con xin bố". Điều đó cho thấy cậu bé là một người thông minh, hiểu chuyện và biết lắng nghe.
Đặc biệt nhất, cậu bé My còn là một người con giàu tình cảm. Dù sống trong hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình cảm của mẹ nhưng cậu vẫn luôn yêu thương, kính trọng bố. Khi bị bố mắng, cậu không hề giận dỗi hay ghét bố mà vẫn luôn dành cho bố những tình cảm tốt đẹp nhất. Cậu tin tưởng tuyệt đối vào lời bố dạy, rằng: "Bố tao bảo...", "Bố tao dặn..." . Ngay cả khi đã khôn lớn, trưởng thành, cậu vẫn luôn ghi nhớ lời bố dạy năm xưa, rằng: "Con phải yêu bầu trời của con nhé!". Tình cảm của cậu bé My dành cho người cha thật đáng ngưỡng mộ và trân trọng.
Có thể nói, bằng việc sử dụng ngôi kể thứ nhất, điểm nhìn hạn tri cùng ngôn ngữ giản dị, tự nhiên, tác giả Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa thành công nhân vật cậu bé My. Qua đó, gửi gắm tới bạn đọc thông điệp ý nghĩa về tình cảm gia đình.