phần:
câu 1: Nhân vật trữ tình trong đoạn trích trên là tác giả Chế Lan Viên
câu 2: Hình ảnh nhân dân được tác giả khắc họa rất chân thực, gần gũi thông qua các chi tiết miêu tả cụ thể trong bài thơ: "người mẹ nắng cháy lưng - địu con lên rẫy", "anh du kích" với "chiếc áo nâu", "mế"- người phụ nữ Tày chăm sóc chiến sĩ, "thằng em liên lạc...rừng rậm em chờ".
câu 3: Tác dụng của biện pháp tu từ điệp ngữ "nhớ": nhấn mạnh nỗi nhớ da diết, khôn nguôi của nhà thơ đối với những người thân yêu, đồng đội, đồng chí; thể hiện sự biết ơn sâu sắc của nhà thơ đối với nhân dân, đất nước.
câu 4: Nỗi nhớ tình yêu với người con gái Tây Bắc có ý nghĩa quan trọng đối với nhân vật trữ tình. Nỗi nhớ ấy được thể hiện qua các hình ảnh so sánh "như đông về nhớ rét", "như cánh kiến hoa vàng", "như xuân đến chim rừng lông trở biếc". Những hình ảnh này gợi lên sự ấm áp, tươi đẹp và tràn đầy sức sống của thiên nhiên Tây Bắc. Tình yêu với người con gái Tây Bắc cũng mang đến cho nhân vật trữ tình cảm giác bình yên, hạnh phúc và niềm tin vào cuộc sống.
câu 5: Em hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Chế Lan Viên được thể hiện trong hai câu thơ trên bởi lẽ:
- Khi còn nhỏ, chúng ta thường gắn bó mật thiết với mảnh đất mình sinh ra và lớn lên nên coi đó chỉ đơn giản là nơi mình sống.
- Nhưng khi trưởng thành, rời xa quê hương, chúng ta mới nhận ra rằng quê hương chính là nguồn cội, là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người. Quê hương luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi người.
phần:
: Bài thơ "Mây và sóng" của Ta-go đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc. Tác phẩm được sáng tác dưới hình thức của một bài thơ nhưng có lối kể chuyện vô cùng đặc biệt. Nhân vật trữ tình trong bài là cậu bé đang kể lại cho mẹ nghe về cuộc trò chuyện của mình với người "trên mây" và "trong sóng". Lời kể của cậu bé thật hồn nhiên, ngây thơ biết bao nhiêu: "Mẹ ơi, trên mây có người gọi con", "Trong sóng có người gọi con". Và rồi trước lời mời gọi vô cùng hấp dẫn của những người bạn mới, cậu bé cũng cảm thấy rạo rực, háo hức muốn đi chơi. Nhưng khi nhận ra rằng nếu đi chơi thì sẽ không thể ở bên cạnh mẹ nên cậu bé đã kiên quyết từ chối: "Nhưng làm thế nào tôi lên đó được?", "Nhưng làm thế nào tôi ra ngoài đó được?". Những câu hỏi này đã cho thấy sự thông minh của nhân vật trữ tình. Cậu bé hiểu rằng mình không thể rời xa mẹ dù có bất cứ điều gì xảy ra. Và rồi sau tất cả, cậu bé đã lựa chọn ở lại bên cạnh mẹ: "Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?", "Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?". Câu trả lời của cậu bé khiến cho người đọc cảm thấy xúc động. Bởi vì cậu yêu thương mẹ của mình rất nhiều. Tình yêu ấy lớn lao hơn mọi cám dỗ của cuộc sống. Để rồi cuối cùng, cậu bé đã nghĩ ra một trò chơi thật kì diệu: "Con là mây và mẹ sẽ là trăng", "Con là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ". Trong trò chơi ấy, cậu bé sẽ mãi ở bên cạnh mẹ của mình. Trò chơi ấy còn giúp cho tình yêu giữa hai mẹ con trở nên khăng khít hơn. Như vậy, qua bài thơ, người đọc đã cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý.