câu 1: Nhân vật trữ tình trong bài thơ Cô lái đò của Nguyễn Bính là một cô gái làm nghề lái đò trên sông.
câu 2: Thể thơ lục bát
câu 3: Những từ ngữ diễn tả tâm trạng của cô gái lái đò trong bài thơ là: mong nhớ, nặng thề, đi biệt, mỏi mòn, tắt nguội, ôm lòng chờ đợi, lỗi ước, bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng, buồn.
câu 4: Dấu ấn của văn hóa dân gian trong bài thơ thể hiện qua việc sử dụng hình ảnh, ngôn ngữ mang tính truyền thống, đậm chất quê hương như: "bến sông", "xuân tới", "đốm lửa tình duyên", "khách sang sông". Bài thơ cũng có sự kết hợp giữa yếu tố trữ tình và tự sự, tạo nên một câu chuyện ngắn gọn, đầy cảm xúc về cuộc sống của cô lái đò.
câu 5: Tác dụng của dấu chấm: kết thúc câu kể.
câu 7: Tình cảm của tác giả đối với nhân vật trữ tình là sự tiếc nuối, xót xa khi thấy cô lái đò phải đi lấy chồng, không còn được tự do như xưa.
câu 6: Em hoàn toàn đồng ý với quyết định của cô lái đò khi "bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng trong" để đi lấy chồng. Bởi lẽ, cuộc sống là một hành trình dài đầy thử thách và khó khăn. Đôi khi, chúng ta cần phải thay đổi và tìm kiếm những cơ hội mới để phát triển bản thân. Việc rời xa nơi cũ, bỏ qua quá khứ đau buồn hay thất bại cũng là cách để chúng ta tiến lên phía trước và tạo dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta cần phải biết cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định. Chúng ta nên xem xét liệu sự thay đổi đó có phù hợp với mục tiêu và giá trị cá nhân của mình hay không. Nếu quyết định đó mang lại lợi ích lâu dài và giúp chúng ta đạt được thành công trong cuộc sống thì nó đáng để chúng ta chấp nhận và theo đuổi.
câu 8: Cô Lái Đò là một tác phẩm nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Bính. Bài thơ mang đậm chất trữ tình, lãng mạn, thể hiện tâm trạng của một chàng trai đang yêu đơn phương một cô gái xinh đẹp. Cô gái đó là con gái của một gia đình giàu có, sống ở vùng quê nghèo khó. Chàng trai yêu thầm cô gái từ lâu nhưng không dám thổ lộ. Anh chỉ biết lặng lẽ dõi theo từng bước chân của cô gái, ngắm nhìn vẻ đẹp của cô qua ánh mắt, nụ cười. Một ngày nọ, cô gái phải đi xa để học tập. Trước khi đi, cô gái đã hẹn gặp chàng trai tại bến đò. Nhưng khi đến nơi, cô gái đã không xuất hiện. Chàng trai đứng chờ cô gái suốt cả buổi chiều, nhưng cuối cùng vẫn phải ra về trong nỗi thất vọng. Bài thơ Cô Lái Đò được viết bằng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, gần gũi với đời sống thường nhật. Những hình ảnh trong bài thơ như "bến đò", "con đò", "cánh buồm", "mái chèo" đều rất quen thuộc với người dân Việt Nam. Tuy nhiên, dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Bính, những hình ảnh đó đã được thổi hồn, trở nên sinh động và đầy cảm xúc. Về mặt nghệ thuật, bài thơ Cô Lái Đò sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa,... để tăng sức gợi hình, gợi cảm cho lời thơ. Bên cạnh đó, bài thơ còn sử dụng nhịp thơ linh hoạt, phù hợp với nội dung và cảm xúc của bài thơ. Có thể nói, Cô Lái Đò là một bài thơ hay, đáng để đọc và suy ngẫm. Bài thơ đã thể hiện thành công tâm trạng của một chàng trai đang yêu đơn phương, đồng thời cũng gửi gắm thông điệp về tình yêu thương, sự hy sinh và lòng chung thủy.