câu 1: Văn bản "Chiều Xuân" được viết theo thể thơ tự do.
câu 2: Trong văn bản, tác giả miêu tả cảnh mùa xuân ở không gian làng quê Bắc Bộ Việt Nam.
câu 3: Ở khổ thơ thứ hai, tác giả đã miêu tả những sự vật trong bức tranh mùa xuân là: "đàn sáo đen", "cánh bướm", "trâu bò".
câu 4: Trong văn bản, đồng lúa có đặc điểm là "xanh rờn" và "ướt lặng".
câu 5: Bức tranh chiều xuân ở làng quê trong khổ thơ thứ ba mang vẻ đẹp bình dị, thanh bình và yên ả của cảnh vật. Cảnh vật được miêu tả qua những hình ảnh quen thuộc như "mưa đổ bụi", "đò biếng lười", "quán tranh đứng im lìm", "cỏ non tràn biếc cỏ", "đàn sáo đen", "những trâu bò", "lúa xanh rờn" và "cô nàng yếm thắm". Tất cả tạo nên một khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, đầy sức sống nhưng cũng rất tĩnh lặng, gợi lên cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng cho người đọc.
câu 6: Nội dung chính của đoạn trích là miêu tả bức tranh thiên nhiên làng quê Việt Nam vào mùa xuân với vẻ đẹp bình dị, thơ mộng, yên tĩnh.
câu 7: Hiệu quả của phép điệp phụ âm đầu trong câu thơ "Cả cuộc của cả ruộng sắp ra hoa" là tạo nên sự nhấn mạnh về ý nghĩa của từ ngữ được lặp lại, giúp người đọc hiểu rõ hơn về chủ đề chính của đoạn trích.
câu 8: - Các từ láy có trong đoạn trích là: êm êm, biếng lười, im lìm, tơi bời, vu vơ, rập rờn, thong thả, ướt lặng, chốc chốc, giật mình.
- Tác dụng của biện pháp tu từ từ láy:
+ Làm cho bài thơ thêm sinh động, hấp dẫn hơn.
+ Nhấn mạnh vẻ đẹp yên bình, thanh tĩnh nơi làng quê Việt Nam xưa.
câu 9: Trong khổ thơ đầu tiên của bài "Chiều Xuân", tác giả Anh Thơ đã sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để tạo nên bức tranh thiên nhiên chiều xuân đầy sống động và giàu cảm xúc.
- Nhân hóa "đò": "Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi". Hình ảnh "đò" được nhân hóa với hành động "biếng lười" - vốn là hành động của con người, khiến cho hình ảnh chiếc đò trở nên sinh động hơn, như đang nghỉ ngơi, thư giãn giữa dòng sông.
- Nhân hóa "quán tranh": "Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng". Quán tranh cũng được nhân hóa bằng cách sử dụng động từ "đứng im lìm" - trạng thái tĩnh lặng, yên bình, gợi lên sự thanh bình, tĩnh lặng của làng quê vào buổi chiều xuân.
- Nhân hóa "chòm xoan": "Hoa tím rụng tơi bời". Chòm xoan được nhân hóa qua động từ "rụng" - hành động thường thấy ở con người, giúp cho cảnh vật thêm phần sinh động, gần gũi.
Tác dụng của việc sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa trong khổ thơ này là:
* Gợi hình: Tạo nên những hình ảnh cụ thể, sinh động về khung cảnh chiều xuân nơi làng quê Bắc Bộ.
* Gợi cảm: Thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của tác giả trước vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của thiên nhiên.
* Thể hiện tình yêu quê hương: Qua việc miêu tả cảnh vật, tác giả thể hiện tình yêu tha thiết đối với quê hương, với những nét đẹp giản dị nhưng vô cùng đáng quý của vùng đất Bắc Bộ.
câu 10: Bức tranh thiên nhiên buổi chiều xuân hiện lên thật đẹp đẽ với vẻ bình yên, tĩnh lặng nhưng cũng không kém phần sinh động. Đó là hình ảnh của một miền quê thân thuộc với bến đò vắng, quán tranh, bờ tre, cánh đồng lúa... Tất cả đều mang nét đặc trưng của làng quê Việt Nam. Trong khung cảnh ấy, mọi vật dường như đang chìm vào trạng thái nghỉ ngơi, thư giãn. Con đò "biếng lười nằm mặc nước sông trôi", quán tranh "đứng im lìm" trong vắng lặng, đàn trâu "thong thả cúi ăn mưa"... Cảnh vật chỉ có chút xao động khi xuất hiện hình ảnh đàn sáo đen sà xuống, cánh bướm rập rờn, lũ cò con chốc chốc lại bay lên. Những chuyển động nhẹ nhàng ấy càng tô đậm thêm sự yên ả của bức tranh quê hương.