Tố Hữu là nhà thơ lớn trong thời đại chúng ta. Với ông, con đường cách mạng cũng là con đường thơ. Năm 1938, mới 18 tuổi, nhà thơ đã có bút ký ghi là Con còn bé mà đã theo má đi khắp các chợ gần xa để bán hàng rong kiếm sống. Bài thơ Tiếng ru được viết vào năm 1986, khi tác giả đã trở thành nhà thơ nổi tiếng và đang giữ trọng trách lãnh đạo Hội Nhà văn Việt Nam. Bài thơ gồm hai khổ, mỗi khổ bốn câu, giọng điệu nhẹ nhàng, thiết tha, sâu lắng. Khổ thứ nhất nói lên tình thương của mẹ đối với con, qua lời hát ru. Tình mẫu tử bao la ấy chính là cội nguồn sinh dưỡng của cuộc đời mỗi con người. Mẹ thương con vô hạn trước hết vì con là máu thịt của mẹ. Hình ảnh so sánh độc đáo này gợi lên sự gắn bó mật thiết, không thể tách rời giữa mẹ và con. Con là niềm vui, là hạnh phúc, là cả cuộc đời của mẹ. Vì thế, lúc nào mẹ cũng muốn bên con, ôm ấp con, dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Lời ru ngọt ngào của mẹ giúp con ngủ ngon giấc, mơ thấy những giấc mơ đẹp. Giấc mơ của con cũng chính là ước mơ của mẹ về tương lai tươi sáng của đứa con yêu thương. Trong giấc mơ, con gặp bạn bè, gặp thầy cô giáo, gặp những cánh đồng bát ngát, những dòng sông xanh mát, những rặng núi tím biếc, những đám mây trắng nhởn nhơ... Đó là những hình ảnh bình dị, quen thuộc của quê hương đất nước. Chính tình yêu thương của mẹ đã nuôi con khôn lớn, đã gieo mầm mọi ước mơ tươi đẹp cho cuộc đời con. Khổ thơ thứ hai nói lên công ơn trời biển của cha mẹ đối với những người con. Cha mẹ thương con vô hạn. Từ lúc con nằm nôi tới lúc con trưởng thành, từ lời ru tới lời dạy, từ cốc sữa mẹ tới cơm ăn áo mặc, dù phải chịu trăm nghìn cực nhọc, cha mẹ vẫn vui lòng vì con. Công lao cha mẹ thật là to lớn, tình cảm cha mẹ thật là sâu nặng! Câu thơ "Con ơi, tuy thô sơ giản dị/Lời cha dặn ấy con ghi nhớ" chứa chan tình cảm. Cha dặn con cũng như nhắc nhở chính mình hãy giữ vững nếp sống giản dị, đừng bao giờ sa ngã vào lối sống bon chen thực dụng. Hai tiếng "con ơi" vang lên nghe xao xuyến lòng.