câu 1: Văn bản trên là một bài thơ tự do. Thể thơ tự do không có quy định chặt chẽ về số câu, số dòng, hay âm điệu, cho phép tác giả tự do thể hiện cảm xúc và ý tưởng của mình. Trong bài thơ này, Xuân Quỳnh đã sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và cảm xúc để diễn tả những kỷ niệm về chiến tranh và sự trở lại của hòa bình.
câu 2: Trong bài thơ, nhà thơ Xuân Quỳnh nhắc đến những anh hùng sau:
1. Tô Vĩnh Diện
2. Bế Văn Đàn
3. Phan Đình Giót
câu 3: Dấu chấm lửng trong câu thơ "những mường thanh, hồng cúm, him lam..." có tác dụng rất đặc biệt trong việc tạo ra không gian và cảm xúc cho người đọc. Cụ thể, tác dụng của dấu chấm lửng có thể được phân tích như sau:
1. Gợi mở và tạo sự liên tưởng: Dấu chấm lửng không chỉ ngắt quãng câu thơ mà còn mở ra một không gian rộng lớn hơn, khiến người đọc có thể liên tưởng đến nhiều hình ảnh, địa danh khác. Nó như một lời mời gọi để người đọc tự do tưởng tượng về những vùng đất, những kỷ niệm và những ký ức liên quan đến chiến tranh và hòa bình.
2. Thể hiện sự trăn trở và nỗi nhớ: Sự xuất hiện của dấu chấm lửng cũng thể hiện tâm trạng của tác giả. Nó gợi lên sự trăn trở, nỗi nhớ về những nơi chốn đã đi qua, những ký ức đau thương và hào hùng của dân tộc. Điều này làm cho câu thơ trở nên sâu lắng và giàu cảm xúc hơn.
3. Tạo nhịp điệu và âm hưởng: Dấu chấm lửng giúp tạo ra một nhịp điệu nhẹ nhàng, êm ái cho câu thơ. Nó làm cho âm hưởng của câu thơ trở nên du dương, như một bản nhạc trầm bổng, phù hợp với chủ đề về thiên nhiên và con người trong bối cảnh lịch sử.
4. Khơi gợi cảm xúc về sự mất mát và hồi tưởng: Dấu chấm lửng cũng có thể được hiểu là biểu hiện của sự thiếu vắng, của những điều đã mất mát trong quá khứ. Nó khiến người đọc cảm nhận được sự trống vắng, đồng thời cũng là sự trân trọng đối với những gì đã qua.
Tóm lại, dấu chấm lửng trong câu thơ không chỉ đơn thuần là một dấu câu mà còn mang nhiều ý nghĩa sâu sắc, góp phần làm nổi bật cảm xúc và tâm trạng của tác giả, đồng thời tạo ra không gian cho người đọc suy ngẫm và cảm nhận.
câu 4: Hình ảnh "một màu hoa rất trắng" trong hai câu thơ cuối của bài thơ "Cứu mình" của Xuân Quỳnh mang nhiều ý nghĩa sâu sắc và biểu tượng. Đầu tiên, màu trắng thường được liên kết với sự thuần khiết, trong sáng và bình yên. Trong bối cảnh của bài thơ, màu hoa trắng có thể được hiểu là biểu tượng cho sự thanh bình, hòa bình sau những năm tháng chiến tranh khốc liệt.
Sau ba mươi năm tiếng súng, đất nước đã trở về với cuộc sống bình dị, với "khoai với lúa", cho thấy sự hồi sinh và phát triển của quê hương. Màu hoa trắng cũng có thể tượng trưng cho sự tưởng nhớ và tri ân đối với những anh hùng đã hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc. Họ đã để lại những dấu ấn sâu sắc trong lòng dân tộc, và màu hoa trắng như một lời nhắc nhở về những mất mát, đau thương nhưng cũng là niềm tự hào về những gì đã đạt được.
Cuối cùng, hình ảnh này còn thể hiện một khát vọng về một tương lai tươi sáng, nơi mà những ký ức đau thương của chiến tranh sẽ được thay thế bằng sự sống, sự phát triển và hòa bình. Màu hoa trắng, vì vậy, không chỉ là một hình ảnh đơn thuần mà còn là một biểu tượng cho hy vọng, sự hồi sinh và lòng biết ơn đối với quá khứ.