Thoa Nguyễn Khổ thơ cuối bài thơ "Đi qua đời con II" của Trần Nhật Minh toát lên vẻ đẹp lắng đọng, sâu lắng của thời gian và sự trưởng thành. Hình ảnh "con nước ngàn năm đập nhịp với đời" gợi lên sự trường tồn, bất biến của dòng chảy thời gian, gắn liền với chu kỳ sinh tử của cuộc đời. "Con thuyền đênh giữa hai bờ cha mẹ" là hình ảnh ẩn dụ tinh tế, thể hiện sự cô đơn, chông chênh của con người khi phải tự mình đối mặt với cuộc đời, giữa hai bờ là sự chở che của gia đình và sự tự lập cá nhân. Sự chuyển tiếp "Rồi mùa thu đi qua, rồi mùa thu lặng lẽ" không chỉ là sự thay đổi của thời tiết mà còn là sự trôi chảy không ngừng của năm tháng, của những trải nghiệm, những mất mát và trưởng thành. Cụm từ "thở nỗi niềm riêng lên gió mây" khép lại bài thơ bằng một hình ảnh đầy chất thơ, thể hiện sự thổ lộ kín đáo, sâu lắng những tâm tư, tình cảm riêng tư của con người trước sự bao la, rộng lớn của thiên nhiên. Toàn bộ khổ thơ tạo nên một bức tranh tĩnh lặng, sâu sắc, gợi nhiều suy tư về cuộc đời và thời gian. Vẻ đẹp của khổ thơ nằm ở sự kết hợp hài hòa giữa hình ảnh thiên nhiên và tâm trạng con người, tạo nên một không gian nghệ thuật đầy cảm xúc.