câu 2: Câu chuyện "Đồng hào có ma" được kể theo ngôi thứ ba, tức là người kể chuyện không phải là nhân vật trong câu chuyện mà đứng ngoài quan sát và thuật lại diễn biến của câu chuyện.
Về nhan đề "Đồng hào có ma", nó gợi lên nhiều ý nghĩa sâu sắc. "Đồng hào" là một loại tiền tệ, biểu trưng cho giá trị vật chất, trong khi "ma" thường liên quan đến những điều huyền bí, không thể giải thích. Nhan đề này có thể hiểu là sự phản ánh của những giá trị vật chất và tinh thần trong cuộc sống. Nó cũng có thể ám chỉ đến những tác động tiêu cực của đồng tiền, khi mà con người vì đồng tiền mà trở nên tham lam, mờ mắt, dẫn đến những hành động sai trái, thậm chí là những điều không thể lý giải.
Ngoài ra, "đồng hào có ma" cũng có thể hiểu là những điều không rõ ràng, những bí ẩn xung quanh đồng tiền, và cách mà nó có thể ảnh hưởng đến tâm lý và hành vi của con người. Câu chuyện có thể mang đến những bài học về đạo đức, sự tỉnh táo trong việc sử dụng đồng tiền và những hệ lụy mà nó có thể gây ra.
câu 3: Câu chuyện được kể theo ngôi thứ ba, tức là người kể không phải là nhân vật trong câu chuyện mà đứng ngoài quan sát và mô tả hành động, suy nghĩ của các nhân vật.
Chi tiết "và vẫn tự nhiên như không, ông cúi xuống thò tay, nhặt đồng hào sáng loáng, thôi những hạt cát nhỏ ở đế giầy bám vào, rồi bỏ tọt vào túi" có ý nghĩa thể hiện sự bình dị và tự nhiên trong hành động của nhân vật. Hành động nhặt đồng hào có thể biểu thị cho sự trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống, cũng như sự khéo léo trong việc tận dụng những gì có giá trị, dù là nhỏ nhất. Câu văn cũng cho thấy tính cách của nhân vật, có thể là người cẩn thận, tỉ mỉ và không bỏ lỡ cơ hội nào, đồng thời cũng phản ánh một phần tâm hồn và lối sống của ông. Hình ảnh "đồng hào sáng loáng" có thể tượng trưng cho những giá trị vật chất trong cuộc sống, trong khi việc "thôi những hạt cát nhỏ" có thể ám chỉ đến việc loại bỏ những điều không cần thiết, chỉ giữ lại những gì quý giá.
câu 4: Để trả lời câu hỏi của bạn, tôi cần biết cụ thể về câu chuyện mà bạn đang đề cập đến. Tuy nhiên, tôi có thể cung cấp một số thông tin chung về cách xác định ngôi kể và thái độ của tác giả đối với các nhân vật trong truyện.
1. Ngôi kể:
- Ngôi thứ nhất: Nhân vật trong câu chuyện kể lại sự việc từ góc nhìn của chính mình (ví dụ: "Tôi thấy...", "Chúng tôi đã...").
- Ngôi thứ hai: Người kể sử dụng đại từ "bạn" để nói chuyện trực tiếp với người đọc (ít gặp trong văn học).
- Ngôi thứ ba: Người kể không phải là nhân vật trong câu chuyện, có thể là người quan sát (ví dụ: "Anh ấy thấy...", "Họ đã..."). Ngôi thứ ba có thể chia thành ngôi thứ ba hạn chế (chỉ biết suy nghĩ của một nhân vật) và ngôi thứ ba toàn tri (biết suy nghĩ của tất cả các nhân vật).
2. Thái độ của tác giả:
- Tác giả có thể thể hiện thái độ của mình thông qua cách miêu tả nhân vật, lời thoại, và các tình huống mà nhân vật gặp phải.
- Nếu tác giả miêu tả nhân vật một cách tích cực, thể hiện sự đồng cảm hoặc yêu thương, có thể thấy được thái độ tích cực. Ngược lại, nếu nhân vật bị chỉ trích, miêu tả một cách tiêu cực, thì thái độ của tác giả có thể là phê phán.
Nếu bạn có một câu chuyện cụ thể nào đó, hãy cho tôi biết để tôi có thể giúp bạn phân tích chi tiết hơn!
câu 5: Câu chuyện được kể theo ngôi thứ ba, với một giọng kể khách quan, mô tả các sự kiện và nhân vật từ một góc nhìn bên ngoài. Người kể không tham gia vào câu chuyện mà chỉ quan sát và truyền đạt những gì diễn ra.
Về quan điểm của tôi về việc đút lót, hối lộ quan lại của nhân vật mẹ nuôi trong đoạn trích, tôi thấy đây là một vấn đề nhức nhối trong xã hội. Hành động của mẹ nuôi thể hiện sự bất lực và thiếu thốn trong cuộc sống của cô. Khi cô phải đưa tiền cho cậu lính lệ để được vào trình bày sự việc, điều này cho thấy sự tồn tại của một hệ thống quan liêu tham nhũng, nơi mà những người có quyền lực thường lợi dụng vị trí của mình để trục lợi.
Mẹ nuôi, với tâm trạng lo lắng và sợ hãi, đã phải chấp nhận hành động hối lộ để có thể được lắng nghe và giúp đỡ. Điều này không chỉ phản ánh sự khốn khổ của nhân vật mà còn là một chỉ trích đối với xã hội, nơi mà những người yếu thế thường phải chịu đựng sự bất công và phải tìm mọi cách để có được sự công bằng.
Hành động đút lót không chỉ làm giảm giá trị của con người mà còn góp phần duy trì một vòng luẩn quẩn của tham nhũng. Nếu mọi người đều chấp nhận hối lộ như một cách để đạt được mục đích, thì xã hội sẽ mãi mãi không thể tiến bộ. Do đó, cần có sự thay đổi từ cả phía người dân lẫn hệ thống chính quyền để xây dựng một xã hội công bằng và minh bạch hơn.