Đoạn thơ "Đôi bàn tay mẹ" của Trương Trọng Nghĩa là một bức tranh tuyệt đẹp về tình mẫu tử, thể hiện sự hy sinh vô điều kiện của người mẹ dành cho con cái. Hình ảnh đôi bàn tay mẹ được miêu tả rất chi tiết, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất như "mùi bùn non", "mùi khét nắng", "mùi hoa bưởi", "mùi tanh nồng", đến những chi tiết lớn lao hơn như "hương gạo mới", "mùi khói nồng nàn", "mùi dầu phong thấp". Tất cả đều gợi lên hình ảnh một người mẹ tần tảo, vất vả nhưng luôn yêu thương, chăm sóc con cái hết lòng. Đôi bàn tay ấy đã từng cầm nắm những thứ bình dị, giản đơn trong cuộc sống hàng ngày, nhưng cũng chính đôi bàn tay ấy đã nâng niu, che chở cho con cái suốt bao năm tháng. Những mùi hương quen thuộc mà tác giả nhắc đến không chỉ là những kỷ niệm tuổi thơ của tác giả, mà còn là những ký ức gắn liền với cuộc đời của biết bao người con khác. Đó là mùi bùn non của những ngày mẹ cấy đồng sâu ruộng cạn, mùi khét nắng của những buổi trưa đổ lửa, mùi hoa bưởi của những lần mẹ gội đầu, mùi tanh nồng của những con cá mẹ bắt được ngoài đồng, hương gạo mới của những bữa cơm gia đình ấm cúng, mùi khói nồng nàn của những căn nhà mái lá, mùi dầu phong thấp của những lần mẹ xoa bóp khi đau nhức... Tất cả những mùi hương ấy đều mang đậm dấu ấn của quê hương, của tuổi thơ, của tình mẫu tử thiêng liêng. Qua đó, ta thấy được tấm lòng yêu thương, hi sinh cao cả của người mẹ. Mẹ sẵn sàng làm tất cả vì con, dù phải chịu đựng gian khổ, vất vả. Đoạn thơ đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến về tình mẫu tử thiêng liêng. Nó khiến chúng ta thêm trân trọng những giây phút bên cạnh mẹ, thêm yêu thương và kính trọng người phụ nữ vĩ đại này.