câu 1: Tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, bởi đó là lúc chúng ta tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, sẵn sàng dấn thân vào những thử thách mới mẻ để khám phá bản thân và thế giới xung quanh. Đam mê chính là yếu tố quan trọng giúp tuổi trẻ trở nên trọn vẹn hơn. Đam mê là niềm yêu thích mãnh liệt, khát khao được theo đuổi một lĩnh vực nào đó mà mình yêu thích. Khi có đam mê, chúng ta sẽ dành hết tâm trí cho nó, không ngừng học hỏi, rèn luyện để phát triển bản thân. Đam mê cũng mang lại cho chúng ta động lực để vượt qua khó khăn, thử thách trên con đường chinh phục ước mơ. Tuổi trẻ là giai đoạn lý tưởng để chúng ta nuôi dưỡng và phát triển đam mê. Đây là lúc chúng ta có nhiều thời gian, sức khỏe và khả năng học hỏi nhanh chóng. Nếu không có đam mê, tuổi trẻ sẽ trôi qua một cách vô nghĩa. Chúng ta sẽ dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống hiện đại, với những áp lực công việc, gia đình,... khiến bản thân mệt mỏi và chán nản. Đam mê giúp chúng ta tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, giúp chúng ta cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn khi được làm điều mình yêu thích. Tuy nhiên, để biến đam mê thành hiện thực, chúng ta cần có kế hoạch cụ thể và nỗ lực không ngừng nghỉ. Chúng ta cần xác định rõ mục tiêu của mình, lên kế hoạch chi tiết để đạt được mục tiêu đó. Đồng thời, chúng ta cũng cần kiên trì, bền bỉ vượt qua những khó khăn, thất bại trên con đường chinh phục đam mê. Đam mê là món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho tuổi trẻ. Hãy trân trọng và nuôi dưỡng đam mê của mình, để tuổi trẻ trở nên trọn vẹn và ý nghĩa hơn.
câu 2: Tình yêu luôn là đề tài muôn thuở của thi ca Việt Nam. Mỗi thời đại sẽ có những cái nhìn khác nhau về tình yêu. Nếu như Xuân Diệu thể hiện tình yêu nồng cháy, mãnh liệt thì Nguyễn Bính lại nhẹ nhàng, sâu lắng. Điều đó được thể hiện rõ nét qua hai đoạn trích "Tương tư" của Nguyễn Bính và "Tiếng hát con tàu" của Chế Lan Viên.
Đoạn trích đầu tiên là nỗi nhớ nhung khắc khoải của chàng trai dành cho cô gái mình thầm thương trộm nhớ. Nỗi nhớ ấy được thể hiện qua câu hỏi tu từ "thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông?". Câu hỏi này không phải để tìm kiếm thông tin mà là để bộc lộ nỗi nhớ da diết của chàng trai. Chàng trai đang tự hỏi liệu cô gái có nhớ mình hay không. Hình ảnh "một người chín nhớ mười mong một người" càng làm nổi bật hơn nữa nỗi nhớ nhung da diết của chàng trai. Anh nhớ từng lời nói, cử chỉ, hành động của cô gái. Nỗi nhớ ấy khiến anh trở nên bồn chồn, lo lắng, không biết cô gái có nhớ mình hay không.
Nỗi nhớ nhung ấy còn được thể hiện qua hình ảnh "nắng mưa là bệnh của trời, tương tư là bệnh của tôi yêu nàng". Nắng mưa là quy luật tự nhiên, không ai có thể tránh khỏi. Tương tư cũng vậy, nó là một loại bệnh của tình yêu. Khi yêu, ai cũng sẽ có lúc tương tư, nhớ nhung người mình yêu. Đó là một trạng thái tâm lý bình thường của con người. Đoạn trích thứ hai là tiếng lòng của người chiến sĩ trên đường ra trận. Người chiến sĩ đang trên đường ra mặt trận, xa rời quê hương, gia đình, người thân. Vì vậy, anh luôn nhớ về họ. Nhớ về quê hương, anh nhớ những cảnh vật quen thuộc: "bản sương giăng, đèo mây phủ". Những cảnh vật ấy gắn liền với tuổi thơ của anh, là nơi anh sinh ra và lớn lên. Nhớ về gia đình, anh nhớ những người thân yêu: cha mẹ, vợ con. Họ là những người đã hy sinh, vất vả vì anh. Nhớ về người yêu, anh nhớ những kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai người. Kỉ niệm ấy là nguồn động lực giúp anh vượt qua khó khăn, gian khổ. Hai đoạn trích đều thể hiện nỗi nhớ nhung da diết của con người. Tuy nhiên, mỗi đoạn trích lại có những đặc sắc riêng. Đoạn trích thứ nhất sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, dễ hiểu. Hình ảnh thơ mộc mạc, chân thực, thể hiện rõ nét tâm trạng của nhân vật trữ tình. Đoạn trích thứ hai sử dụng ngôn ngữ giàu tính tượng trưng, ẩn dụ. Hình ảnh thơ lãng mạn, bay bổng, thể hiện khát vọng vươn tới những điều tốt đẹp của con người. Cả hai đoạn trích đều là những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, thể hiện tài năng của các nhà thơ. Chúng đã góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn học Việt Nam.