câu 1: Truyện được kể theo ngôi thứ nhất
câu 2: Trong đoạn trích trên, chi tiết thể hiện thái độ và cách ứng xử của mọi người với cậu bé gù trong đoàn hát rong là "tiếng cười rộ: à, hai thằng gù. Đức ơi, mày trồng thêm cây chuối nữa đi." Nhận xét về thái độ và cách ứng xử này, ta có thể thấy rằng ban đầu mọi người tỏ ra tò mò và thích thú với sự xuất hiện của hai cậu bé gù. Tuy nhiên, khi cậu bé Đức bắt đầu khóc và thể hiện sự tổn thương, mọi người đã nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình và thay đổi thái độ. Họ trở nên nhạy bén hơn và biết quan tâm đến cảm xúc của người khác. Điều này cho thấy rằng, dù ban đầu có thể có những hành vi thiếu tinh tế, nhưng nếu chúng ta biết lắng nghe và thấu hiểu, chúng ta có thể thay đổi để trở nên tốt đẹp hơn.
câu 3: Biện pháp so sánh "Nó và con trâu giống như hai chấm đen nổi lên giữa màu xanh rười rượi của cánh đồng"
- Tác giả sử dụng phép so sánh ngang bằng để miêu tả hình ảnh của nhân vật chính và con trâu trên nền cảnh rộng lớn của cánh đồng.
- Hình ảnh "hai chấm đen" tạo nên sự tương phản rõ rệt với "màu xanh rười rượi", thể hiện sự cô đơn, lẻ loi của nhân vật chính.
- Phép so sánh này góp phần khắc họa tâm trạng cô đơn, lạc lõng của nhân vật chính, đồng thời tạo nên một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, bao la, nhấn mạnh sự nhỏ bé, yếu đuối của con người trước thiên nhiên.
câu 4: Chi tiết Đức - cậu bé gù quắc mắt nhìn vòng người vây quanh thét lên: "Thế mà cười được à? Đồ độc ác!" cho em hiểu rằng Đức là một cậu bé rất giàu tình cảm, biết yêu thương mọi người và căm ghét những kẻ xấu xa, độc ác.
câu 5: Theo em chúng ta nên có cách ứng xử đúng đắn, phù hợp trước những người có hoàn cảnh như Đức. Chúng ta cần tôn trọng, yêu thương, giúp đỡ họ để cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn.
câu 6: Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều kiểu người khác nhau, có thể chia thành tốt hoặc xấu. Trong tác phẩm "Thằng Gù Làng Tôi", Hạ Huyền đã khắc họa nhân vật chính là Đức, một cậu bé bị dị tật bẩm sinh, gây ảnh hưởng đến ngoại hình và khả năng di chuyển. Tuy nhiên, thay vì trở nên bi quan và tự ti, Đức luôn giữ thái độ tích cực và nỗ lực vượt qua khó khăn. Điều này giúp em nhận ra rằng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, nếu chúng ta biết cách chấp nhận và tìm kiếm cơ hội để phát triển bản thân, chúng ta có thể đạt được mục tiêu của mình. Ngoài ra, thông qua việc miêu tả hành động của Đức, tác giả còn muốn truyền tải thông điệp về tình yêu thương và sự sẻ chia. Dù bị chế giễu bởi những người xung quanh, Đức vẫn sẵn sàng giúp đỡ những người hát rong nghèo khổ, chứng tỏ tấm lòng nhân ái và tinh thần tương trợ của anh. Từ đó, chúng ta có thể rút ra bài học rằng cần phải trân trọng những giá trị đạo đức và nhân văn trong cuộc sống, đồng thời biết cách chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau trong cộng đồng.