phần:
câu 2: : Bài thơ trên được viết theo thể thơ tự do. Dấu hiệu nhận biết là số tiếng trong mỗi câu không cố định, nhịp điệu linh hoạt, phù hợp với nội dung biểu đạt. : Biện pháp tu từ được sử dụng trong những dòng thơ "tuổi đôi mươi rơi ở đâu rồi tuổi ba mươi bốn mươi và năm mươi nữa" là điệp ngữ nối tiếp. Điệp ngữ "tuổi" được lặp lại liên tiếp nhằm nhấn mạnh sự trôi chảy của thời gian, đồng thời tạo nên cảm giác tiếc nuối, hụt hẫng trước sự tàn phai của tuổi trẻ. : Nhân vật trữ tình "tôi" trong đoạn (1) của bài thơ thể hiện tâm trạng buồn bã, tiếc nuối trước sự trôi qua nhanh chóng của thời gian. Những con số "hai mươi", "ba mươi", "bốn mươi", "năm mươi" tượng trưng cho từng giai đoạn tuổi tác, nhưng cũng ẩn dụ cho sự ngắn ngủi, mong manh của đời người. Tâm trạng buồn bã, tiếc nuối ấy càng được khắc họa rõ nét hơn thông qua cách diễn đạt đầy day dứt: "rơi ở đâu rồi". : Hình ảnh "cây si ngàn tuổi gió thổi vẫn reo" trong đoạn (2) của bài thơ mang nhiều tầng nghĩa sâu sắc. Cây si ngàn tuổi là biểu tượng cho sức sống mãnh liệt, trường tồn của thiên nhiên. Gió thổi vẫn reo là biểu tượng cho sự bất diệt của thời gian. Sự kết hợp giữa hai hình ảnh này gợi lên một thông điệp về sự vĩnh hằng của thiên nhiên, đồng thời khẳng định rằng dù thời gian có trôi qua, con người vẫn phải đối mặt với những thử thách, khó khăn, nhưng nếu có đủ bản lĩnh, kiên cường thì chúng ta vẫn có thể vượt qua mọi trở ngại. : Sau khi đọc bài thơ, tôi nhận thấy việc sử dụng thời gian trong cuộc sống là vô cùng quan trọng. Thời gian là tài sản quý giá mà mỗi người đều sở hữu, nó quyết định đến thành công hay thất bại của mỗi cá nhân. Việc sử dụng thời gian hiệu quả đòi hỏi chúng ta phải biết sắp xếp công việc một cách khoa học, tránh lãng phí thời gian vào những việc vô bổ. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần dành thời gian cho bản thân, gia đình và bạn bè để cân bằng cuộc sống. Chỉ khi biết trân trọng thời gian, chúng ta mới có thể đạt được những mục tiêu trong cuộc sống và sống một cuộc đời trọn vẹn. : Đoạn văn nghị luận: Bài thơ "Thời gian" của Văn Cao là một tác phẩm nghệ thuật giàu ý nghĩa nhân sinh. Qua lời thơ giản dị, mộc mạc, tác giả đã gửi gắm đến người đọc những chiêm nghiệm sâu sắc về quy luật vận động của thời gian. Thời gian là thứ tài sản vô giá, nó có thể làm thay đổi mọi thứ, từ vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ đến những nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt. Tuy nhiên, điều đáng buồn là thời gian không chờ đợi ai, nó cứ lặng lẽ trôi đi, mang theo bao ước mơ, hoài bão của con người. Trong đoạn (1), tác giả đã sử dụng những hình ảnh so sánh, ẩn dụ để miêu tả sự trôi chảy của thời gian. Tuổi đôi mươi được ví như "hoa nở rồi hoa lại tàn", tuổi ba mươi, bốn mươi, năm mươi được ví như "lá vàng rụng xuống", tất cả đều là những hình ảnh quen thuộc, gần gũi với đời sống thường nhật. Cách diễn đạt đầy day dứt "rơi ở đâu rồi" càng khiến cho nỗi buồn, tiếc nuối thêm phần da diết. Đến đoạn (2), tác giả lại sử dụng hình ảnh cây si ngàn tuổi gió thổi vẫn reo để khẳng định sức sống mãnh liệt của thiên nhiên. Dù thời gian có trôi qua, vạn vật có thay đổi thì thiên nhiên vẫn luôn trường tồn, bất diệt. Từ đó, tác giả muốn nhắn nhủ đến người đọc rằng, dù thời gian có trôi qua, con người vẫn phải đối mặt với những thử thách, khó khăn, nhưng nếu có đủ bản lĩnh, kiên cường thì chúng ta vẫn có thể vượt qua mọi trở ngại. Tóm lại, bài thơ "Thời gian" là một tác phẩm nghệ thuật giàu ý nghĩa nhân sinh, góp phần khơi gợi những suy ngẫm sâu sắc về cuộc sống và con người.