Câu $1.$: Vai trò của cội nguồn đối với mỗi người ($6,0$ điểm)
Mở bài:
Cội nguồn là yếu tố quan trọng trong việc hình thành nhân cách và định hướng cuộc sống của mỗi con người. Đó không chỉ là gia đình, quê hương, văn hóa, mà còn là nơi chứa đựng những giá trị đạo đức, truyền thống quý báu. Vì vậy, cội nguồn luôn giữ vai trò nền tảng, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống và con đường phát triển của mỗi người.
Thân bài:
- Giải thích khái niệm cội nguồn:
- Cội nguồn là nơi con người sinh ra và lớn lên, bao gồm gia đình, quê hương, nền văn hóa và những giá trị truyền thống. Cội nguồn không chỉ là nguồn gốc mà còn là bệ phóng, là sức mạnh tinh thần để con người tự tin và kiên cường trong cuộc sống.
- Vai trò của cội nguồn đối với mỗi người:
- Định hình nhân cách và đạo đức: Gia đình và nền tảng văn hóa truyền thống là những yếu tố chính giúp hình thành nhân cách của một cá nhân. Chúng cung cấp cho mỗi người những giá trị đạo đức cơ bản, như lòng trung thực, tôn trọng người khác, và tình yêu quê hương.
- Nguồn động lực và sức mạnh tinh thần: Cội nguồn mang lại sự kết nối với quá khứ, giúp mỗi người cảm thấy có sự ủng hộ từ tổ tiên, gia đình và cộng đồng. Khi đối diện với khó khăn, con người thường tìm về cội nguồn để lấy lại niềm tin và sức mạnh.
- Kết nối với cộng đồng và xã hội: Cội nguồn giúp mỗi cá nhân nhận thức được trách nhiệm của mình đối với gia đình, quê hương và xã hội. Những giá trị này tạo nên một cộng đồng gắn kết và phát triển bền vững.
- Hậu quả khi quên đi cội nguồn:
- Mất gốc và lạc lõng: Khi một người không còn nhớ đến cội nguồn của mình, họ có thể cảm thấy thiếu định hướng trong cuộc sống và dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những yếu tố tiêu cực từ xã hội.
- Mất đi giá trị đạo đức và truyền thống: Quên đi cội nguồn là quên đi những giá trị truyền thống quan trọng, dẫn đến sự suy yếu trong mối quan hệ gia đình, cộng đồng, và xã hội.
- Mất kết nối với quá khứ: Nếu không trân trọng cội nguồn, con người sẽ không thể hiểu rõ về bản thân, không biết được nguồn gốc của những thành công hay thất bại trong cuộc sống.
Kết bài:
Cội nguồn là nền tảng vững chắc giúp mỗi người sống có ý nghĩa và định hướng rõ ràng. Việc bảo vệ và phát huy giá trị cội nguồn là trách nhiệm của mỗi cá nhân, không chỉ để sống tốt hơn mà còn để truyền lại những giá trị quý báu cho các thế hệ sau.
Câu $2.$: Ý kiến của Hoài Thanh về giá trị văn chương ($10,0$ điểm)
Mở bài:
Văn chương luôn được coi là một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của con người. Nó giúp con người không chỉ giải trí mà còn là phương tiện để mở rộng nhận thức và làm giàu cảm xúc. Nhà phê bình Hoài Thanh đã từng nói: “Cuộc đời phù phiếm và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm và rộng rãi đến trăm nghìn lần.” Nhận định này không chỉ thể hiện sự đánh giá cao về giá trị của văn chương mà còn chỉ ra tác dụng lớn lao của nó đối với cuộc sống con người.
Thân bài:
- Giải thích ý kiến của Hoài Thanh:
- “Phù phiếm và chật hẹp”: Cuộc sống của mỗi cá nhân trong xã hội hiện đại đôi khi trở nên nhàm chán và hẹp hòi, khi con người chỉ biết chạy theo những lợi ích vật chất, không tìm được ý nghĩa sâu sắc.
- “Thâm trầm và rộng rãi”: Văn chương giúp con người khám phá những chiều sâu của tâm hồn, thấu hiểu những nỗi niềm của người khác, từ đó mở rộng tâm trí và cảm xúc. Nó khiến chúng ta không chỉ sống trong cái tôi nhỏ bé mà còn biết nghĩ cho cộng đồng, xã hội và thế giới rộng lớn hơn.
- Phân tích giá trị của văn chương:
- Mở rộng tri thức và nhận thức: Văn chương mang lại cho con người những cái nhìn đa chiều về thế giới, giúp họ khám phá các nền văn hóa, lịch sử, cũng như những góc khuất trong cuộc sống.
- Làm giàu tâm hồn và cảm xúc: Văn chương khơi gợi những cảm xúc sâu sắc mà trong cuộc sống hàng ngày chúng ta khó lòng cảm nhận được. Qua những tác phẩm, con người được bồi dưỡng thêm niềm tin vào cuộc sống, yêu thương con người hơn.
- Phản ánh và cải thiện xã hội: Văn chương không chỉ giúp con người nhận thức về những bất công, mà còn truyền cảm hứng thay đổi. Nó là nguồn động lực để cải thiện con người và xã hội.
- Chứng minh qua các tác phẩm văn học:
- “Chí Phèo” của Nam Cao phản ánh bi kịch của con người trong xã hội cũ, giúp người đọc hiểu được sức mạnh của lòng nhân ái và giá trị của sự lương thiện.
- “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long ca ngợi những con người thầm lặng, cống hiến vì đất nước, đồng thời nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm của mỗi cá nhân đối với xã hội.
- “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam là một tác phẩm đầy cảm xúc, thể hiện nỗi buồn sâu lắng nhưng cũng là hy vọng về một tương lai tươi sáng, cho thấy văn chương có thể giúp con người nhìn nhận những vẻ đẹp trong cuộc sống tưởng chừng như đơn điệu.
Kết bài:
Văn chương không chỉ là phương tiện giải trí mà còn là công cụ mạnh mẽ để mở rộng tầm nhìn, làm giàu cảm xúc và thay đổi nhận thức của con người. Chính vì vậy, Hoài Thanh đã có một nhận định rất đúng đắn về giá trị to lớn của văn chương trong đời sống. Văn chương giúp mỗi con người sống sâu sắc hơn, giàu cảm xúc hơn và có trách nhiệm với xã hội hơn.