Tóm tắt văn bản Hí đi học cùng mùa xuân - Tối qua mẹ mơ thấy gặp cô tiên mùa xuân đấy bố! - Ừm ừm, vậy hả... Bên kia bàn, bố vừa ăn sáng vội để kịp lên cơ quan. Con đường từ nhà lên cơ quan vẫn thường kẹt cứng sau mỗi kỳ nghỉ lễ Tết kéo dài. Bên này bàn, Hi cổ hết sức để nhướng đôi mắt hí của mình lên. Những ngày nghỉ Tết đã quen thức khuya chơi cùng các anh chị em họ hàng, dậy sớm thật khó chịu. Mẹ, dường như chẳng bao giờ biết đến sự khó chịu là gì. Tay thoăn thoắt vắt nước cam vào những chiếc ly pha lê thật đẹp, đặt trước mặt hai bố con. Mẹ vẫn tiếp tục hào hứng với chủ đề Cô Tiên Mùa Xuân: - Cô tiên mùa xuân dặn mẹ rằng nhớ nhắc mọi người uống nước cam cho tỉnh táo, mặc đồ sạch đẹp, tươi tắn và luôn mỉm cười với những người mình gặp để có một năm mới tươi vui nhé. Ban đầu Hi không tin lắm, cũng chẳng bận tâm lắm, nhưng việc nhắc đi nhắc lại nhiều lần của mẹ cuối cùng cũng khiến cậu dò hỏi: - Cô tiên có biết con đang buồn chán vì hết lễ rồi không mẹ? - Thế là mẹ quên nói với Hi rằng, hôm nay cô tiên sẽ có mặt ở trường với Hi đấy. - Cô ấy đến trường làm gì mẹ? - À, cô nói với mẹ rằng sẽ đem những điều tốt lành tới trường. Trao tặng các bạn học sinh ngoan. Hi cười gượng gạo, mí mắt lúc này đã kéo lên được phần nào nhờ ly nước cam mát lạnh. Ai mà tin được rằng cô tiên sẽ tới lớp. Chẳng phải cô ấy chỉ có trong truyện cổ tích thôi sao. Mà giả như có cô tiên thật thì chắc chắn cũng chẳng liên quan gì Hi, đơn giản vì Hi chưa bao giờ được gọi là học sinh ngoan. Chẳng phải vô cớ mà Hi ghét tới lớp. Hi đã học đi học lại tới hai năm lớp Một mới lên được lớp Hai. Tới lớp chả có gì vui khi những con số, dòng chữ ngày này qua tháng nọ cứ như thích nhảy múa đánh đu trêu ngươi trước mắt Hi. Mẹ đưa Hi đi khám, bác sĩ nói Hi bị rối loạn ngôn ngữ viết. Rất khó để có thể đọc hiểu như những đứa trẻ bình thường. Đôi khi, bố buột miệng nói: "Ôi, tôi hoàn toàn bất lực với con tôi", mẹ lại suỵt suỵt nhắc, nào phải Hi muốn thế, đó là một căn bệnh mà không ai muốn, bố mẹ cần động viên và cùng Hi vượt qua. Bạn sẽ thắc mắc, nếu không để ý tới chữ viết và những con số Hi sẽ làm gì ở trường, phải không? À, có thể chui lủi như ma xó bất kì hóc hách nào trong trường. Có bao nhiêu cây hoa đang trổ bông chẳng ai biết nhưng Hi biết, tấm hình tập thể trường chẳng hiểu sao bị úa một góc không ai biết nhưng Hi biết... Và như hôm nọ là vào nhà vệ sinh, người ta vào đó hai phút thì Hi vào mười lăm phút, dùng vòi nước xịt tung tóe khắp mọi góc cho tới khi thầy Giám Thị xuất hiện. Dĩ nhiên, thật không may, thầy bị vòi nước đang hướng về phía cửa xịt ướt từ đầu xuống chân. Dù đã rất kiềm chế, thầy vẫn phải bặm môi nói rằng nhất định phải làm việc với phụ huynh vào ngày hôm sau. May rằng sau hôm đó là nghỉ Tết, thầy chưa có dịp gặp bố mẹ. Hi thấy thầy Giám Thị từ xa khi bước vào cổng trường, cậu đã định đứng che tấm mắt mẹ, quay lưng lại với thầy để thầy không nhìn thấy nhưng không kịp. Thầy Giám Thị bước tới. Hi nhìn mẹ đầy lo lắng. Thầy Giám Thị vỗ vai, nói: - Ngoan lắm, chúng mình cùng cố nha. Hi thấy một cảm giác là lạ, hình như là niềm vui đang lan tỏa trong lòng sau cái vỗ vai thân tình và câu nói ấm dịu của thầy Giám Thị. Và vì thế, cậu hào hứng xếp hàng lên lớp, ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Buổi học đầu năm bắt đầu rất thong thả. Cô Linh Chủ Nhiệm phát cho mỗi bạn một túi quà nhỏ gồm hộp sữa và bánh kẹo, rau câu và một tấm thiệp xinh xinh. Tấm thiệp ghi những lời ngọt ngào đầu năm. Thiệp của Hi, Hi tính mở ra cho có lệ rồi sẽ cất vào cặp ngay, vì kì thực việc đọc một vài dòng chữ cũng rất là mệt mỏi đầu năm nhưng mà, ô kìa, chỉ là vài dòng chữ viết to, mỗi chữ được tỉ mỉ viết bằng những sắc màu tươi tắn, nom như một dải cầu vồng đẹp mắt hiện trước mắt Hi. Và vì thế, cậu có thể nhanh chóng đọc ngay được dòng chữ ấy: - Con là một cậu bé đặc biệt. Vì thế con là một món quà đặc biệt, một vị trí đặc biệt trong tim cô. Yêu con và tin rằng con sẽ luôn ở vị trí ấy. Hi nhìn về phía Cô Linh, nhoẻn miệng cười thật tươi khi thấy có cũng đang nhìn mình cười mỉm đầy trìu mến. Tối ấy. Hi nói với mẹ rằng, mẹ ạ, hôm nay con đã gặp Cô Tiên Mùa Xuân. Và bạn biết không, Cô Linh nói rằng những ngày sau đó bạn Hi đã dễ dàng "thu phục" được những con số và dòng chữ lì lợm nhảy múa. Và dĩ nhiên rằng, đó là một tin vui đặc biệt trong mùa xuân này...