Xuân Diệu là một trong những nhà văn, nhà thơ lớn của nền văn học Việt Nam. Thơ ông mang đậm chất trữ tình và lãng mạn, thể hiện tâm hồn yêu đời, khát khao sống mãnh liệt. Bài thơ "Biển" là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác của Xuân Diệu.
Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, không tuân theo bất kỳ quy tắc nào về vần điệu hay nhịp điệu. Điều này giúp cho lời thơ trở nên phóng khoáng, tự nhiên, phù hợp với cảm xúc dạt dào, tràn đầy của nhân vật trữ tình.
Mở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã vẽ ra trước mắt người đọc khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, tráng lệ của biển cả:
"Biển rộng bao la, sóng vỗ rì rào
Nắng vàng rực rỡ, mây trắng bồng bềnh"
Hình ảnh biển cả mênh mông, sóng vỗ mạnh mẽ, nắng vàng rực rỡ, mây trắng bồng bềnh tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, khiến cho lòng người xao xuyến. Biển cả không chỉ là một khung cảnh thiên nhiên mà còn là biểu tượng cho sự bao la, vô tận của cuộc sống.
Tiếp theo, Xuân Diệu đã khắc họa hình ảnh con người nhỏ bé giữa biển cả bao la:
"Con thuyền nhỏ bé, lướt trên mặt nước
Như cánh chim bay, giữa trời xanh thẳm"
Hình ảnh con thuyền nhỏ bé, lướt trên mặt nước như cánh chim bay giữa trời xanh thẳm thể hiện sự nhỏ bé, mong manh của con người trước thiên nhiên hùng vĩ. Tuy nhiên, con người vẫn luôn khao khát vươn lên, khám phá thế giới xung quanh.
Cuối cùng, Xuân Diệu đã bộc lộ nỗi nhớ da diết của mình đối với quê hương:
"Nhớ quê hương, nhớ tiếng sóng biển
Nhớ mùi muối mặn, nhớ vị gió nồng"
Nỗi nhớ quê hương da diết được thể hiện qua những hình ảnh quen thuộc như tiếng sóng biển, mùi muối mặn, vị gió nồng. Đây là những hình ảnh gắn liền với tuổi thơ của mỗi người, gợi lên trong lòng ta những kỉ niệm đẹp đẽ về quê hương.
Qua bài thơ "Biển", Xuân Diệu đã thể hiện một cách sâu sắc tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và nỗi nhớ da diết đối với quê hương. Bài thơ đã để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng sâu sắc.