câu 1: Dấu hiệu nhận biết thể thơ của văn bản trên là: Thể thất ngôn bát cú Đường luật.
câu 2: Biện pháp tu từ được sử dụng trong hai câu thơ "nước biếc trông như tầng khói phủ" là so sánh ngang bằng. Tác giả đã so sánh màu sắc của nước biếc với hình ảnh "tầng khói phủ", tạo nên sự tương đồng về màu sắc và độ mờ ảo, gợi lên vẻ đẹp thanh tao, huyền bí của mùa thu. Câu thơ thứ hai "song thưa để mặc bóng trăng vào" tiếp tục sử dụng phép ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, miêu tả ánh trăng len lỏi qua những khe hở của song thưa, tạo nên hiệu quả nghệ thuật độc đáo. Phép ẩn dụ này giúp người đọc cảm nhận được sự tĩnh lặng, yên bình của đêm thu.
câu 3: Câu hỏi tu từ "Một tiếng trên không ngỗng nước nào?" là một câu hỏi mở, không có câu trả lời cụ thể. Nó được sử dụng để tạo nên hiệu quả nghệ thuật đặc biệt cho câu thơ.
Câu hỏi này gợi lên sự mơ hồ, mông lung về thời gian và không gian. Tiếng ngỗng kêu vang vọng giữa bầu trời thu xanh ngắt, khiến người ta cảm nhận được sự cô đơn, trống trải của cảnh vật. Đồng thời, nó cũng gợi lên nỗi nhớ quê hương da diết của nhà thơ Nguyễn Khuyến.
Bên cạnh đó, câu hỏi tu từ còn góp phần tăng thêm tính chất trữ tình, lãng mạn cho câu thơ. Nó giúp người đọc cảm nhận được tâm trạng buồn bã, tiếc nuối của nhà thơ khi phải xa rời quê hương.
Tóm lại, câu hỏi tu từ "Một tiếng trên không ngỗng nước nào?" đã góp phần tạo nên vẻ đẹp độc đáo cho câu thơ, đồng thời thể hiện tài năng sáng tạo của nhà thơ Nguyễn Khuyến.
câu 4: Tâm trạng của chủ thể trữ tình trong bài thơ là sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, tạo nên cảm giác thanh bình và yên tĩnh.
câu 5: - Đề tài: bức tranh mùa thu ở làng quê Việt Nam.
câu 6: Các tính từ miêu tả vẻ đẹp của mùa thu là: Xanh ngắt, lơ phơ, hắt hiu, biếc, phủ, thưa, vắng, nao.
câu 7: Bức tranh thiên nhiên được miêu tả qua những hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam: bầu trời, làn nước, ngõ trúc,... Cảnh vật hiện lên thật thanh sơ, giản dị nhưng vẫn gợi lên sự sống đang sinh sôi nảy nở. Đó là những nét vẽ tinh tế mà đậm chất trữ tình.
câu 8: Câu hỏi tu từ "ngỗng nước nào?" đã gợi mở cho người đọc thấy được sự bối rối, băn khoăn của nhà thơ khi nghe âm thanh tiếng ngỗng vỗ cánh. Tiếng ngỗng kêu như gọi mùa đông đến, khiến lòng người buồn man mác. Nhưng đây là vào tháng chín - thời gian giao mùa giữa hạ sang thu. Vậy mà sao có tiếng ngỗng kêu? Phải chăng đó chỉ là cảm nhận riêng của Nguyễn Khuyến về sự chuyển mình của đất trời? Hay đó chính là những âm thanh vọng về từ cuộc đời đang đổi thay từng ngày? Dù hiểu theo cách nào thì ta vẫn thấy được tâm trạng đầy bất an của thi nhân.