câu 1: Ngôi kể: thứ nhất (người kể xưng "tôi")
câu 2: 3 hình ảnh thiên nhiên được tác giả miêu tả trong đoạn trích: - Hình ảnh "cây tre Việt Nam" với những phẩm chất đáng quý, là biểu tượng cho đất nước và con người Việt Nam. - Hình ảnh "rừng cọ đồi chè, đồng xanh ngào ngạt", thể hiện sự trù phú của thiên nhiên Việt Nam. - Hình ảnh "biển lúa mênh mông", gợi lên vẻ đẹp thanh bình, yên ả của làng quê Việt Nam.
câu 3: Câu văn sử dụng biện pháp tu từ so sánh ngang bằng với từ so sánh "như" để so sánh hình ảnh "mảnh trăng khuyết" với "một mảnh bạc". Tác giả đã sử dụng hình ảnh "mảnh bạc" - một vật thể có màu sắc trắng sáng, lấp lánh và ánh trăng cũng mang vẻ đẹp thanh tao, tinh khiết. Việc so sánh này giúp người đọc dễ dàng hình dung được vẻ đẹp lung linh, huyền ảo của ánh trăng. Đồng thời, nó còn góp phần làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu văn, khiến cho hình ảnh ánh trăng trở nên sinh động, hấp dẫn hơn. Ngoài ra, việc sử dụng biện pháp so sánh còn tạo nên sự tương đồng giữa hai đối tượng được so sánh, giúp người đọc hiểu rõ hơn về vẻ đẹp của ánh trăng.
câu 4: Thiên nhiên là một phần không thể thiếu của cuộc sống con người, nó mang lại cho chúng ta những giá trị vô cùng to lớn và quan trọng. Trong văn học Việt Nam, hình ảnh thiên nhiên đã được khắc họa rất sinh động và đa dạng qua nhiều tác phẩm khác nhau. Đoạn trích "Cảnh ngày xuân" trong Truyện Kiều của Nguyễn Du là một ví dụ điển hình. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ miêu tả tinh tế để tái hiện khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Những câu thơ như: "Ngày xuân con én đưa thoi/ Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi", "Cỏ non xanh tận chân trời/ Cành lê trắng điểm một vài bông hoa" đã gợi lên một bức tranh thiên nhiên rực rỡ sắc màu, với những cánh én chao liệng trên bầu trời cao rộng, cỏ cây xanh mướt trải dài đến tận chân trời, cành lê trắng điểm xuyết những bông hoa nhỏ xinh. Không chỉ có vậy, thiên nhiên còn được tác giả miêu tả thông qua những hoạt động của con người. Hình ảnh chị em Thúy Kiều đi chơi hội, ngắm cảnh, thưởng thức hương vị của đất trời đã tạo nên một không khí vui tươi, rộn ràng. Tất cả những điều đó đã góp phần làm nên vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên trong đoạn trích "Cảnh ngày xuân". Qua đây, ta thấy được tình yêu thiên nhiên tha thiết của nhà thơ Nguyễn Du. Ông đã dành trọn tâm huyết của mình để vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, khiến người đọc không khỏi xao xuyến, rung động.