phần:
câu 1: 1. Trong bài thơ trên, người chơi nhạc là tác giả còn người hát là nhân vật trữ tình - em.
câu 2: 1. Những câu thơ trong bài thơ trực tiếp miêu tả giọng hát:
- Này em hát khúc tương tư nhé
- Ngâm khẽ em ơi nhẹ nhẹ lời
- Giọng hát sầu chi phấn nữ ơi
câu 3: Tác giả nhắc đến điển tích Bá Nha - Tử Kì nhằm khẳng định sự độc đáo, tinh tế trong cách chơi đàn của nhân vật trữ tình cũng như tài năng cảm thụ âm nhạc tuyệt vời của cô gái.
câu 4: 1. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh thiên nhiên để miêu tả tâm trạng của nhân vật trữ tình. Những hình ảnh đó được sắp xếp theo trình tự thời gian tuyến tính nhưng vẫn tạo nên sự liên kết chặt chẽ với nhau. Từ đó, ta cảm nhận được nỗi buồn man mác, da diết của con người trước khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ mà đượm buồn.
câu 5: 1. Yêu cầu hình thức:
- Thí sinh biết kết hợp kiến thức và kĩ năng làm nghị luận văn học để tạo lập văn bản.
- Bài viết phải có bố cục đầy đủ, rõ ràng; văn viết có cảm xúc; diễn đạt trôi chảy, bảo đảm tính liên kết; không mắc lỗi chính tả, từ ngữ, ngữ pháp.
2. Yêu cầu nội dung:
* Giải thích:
- Tri âm: cùng một tâm trạng, cùng một cảm giác, cùng một nỗi niềm...
- Hòa điệu: hài hoà với nhau trong chuyển động, biến đổi theo một nhịp nhất định.
=> Ý kiến thứ nhất muốn nói tới sự giao thoa, gặp gỡ, thấu hiểu giữa hai con người thông qua tiếng đàn. Còn ý kiến thứ hai đề cập đến khả năng tác động mạnh mẽ của âm nhạc đối với tâm hồn con người.
* Bàn luận:
- Sự hòa điệu tri âm giữa người chơi đàn và người hát:
+ Người chơi đàn - Văn Cao: gửi gắm vào tiếng đàn những rung cảm sâu sắc trước cảnh vật thiên nhiên xứ Huế, tình yêu quê hương đất nước tha thiết, nỗi buồn man mác, bâng khuâng,...
+ Người hát - cô gái Huế: cất lên giọng ca ngọt ngào, da diết, say đắm lòng người. Hai tâm hồn ấy đã tìm được tiếng nói chung, họ lắng nghe, thấu hiểu lẫn nhau qua tiếng đàn, giọng hát.
- Sức lan tỏa mãnh liệt của âm nhạc:
+ Tiếng đàn của Văn Cao đã khơi gợi ở cô gái Huế nỗi niềm tương tư, khát khao hạnh phúc lứa đôi. Cô gái cũng đáp lại bằng cách hát những bài ca tình tứ, khiến Văn Cao càng thêm thổn thức.
+ Âm nhạc còn giúp Văn Cao vượt thoát khỏi thực tại tù túng, ngột ngạt, hướng về quá khứ tươi đẹp, tự do, thanh bình.
* Đánh giá chung:
- Cả hai ý kiến đều đúng đắn, bổ sung cho nhau, góp phần làm nổi bật vẻ đẹp của bài thơ Một đêm đàn lạnh trên sông Huê.
- Qua đó, ta thấy được tài năng nghệ thuật độc đáo của nhà thơ Văn Cao.
phần:
câu 1: Văn Cao là một nhạc sĩ nổi tiếng với nhiều tác phẩm bất hủ, trong đó có "Một đêm đàn lạnh trên sông Huế". Bài thơ này đã để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc về cả nội dung và nghệ thuật. Về mặt nội dung, "Một đêm đàn lạnh trên sông Huế" thể hiện nỗi buồn da diết của người nghệ sĩ khi đứng trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ nhưng cũng đầy cô đơn. Hình ảnh dòng sông Hương chảy trôi êm đềm, ánh trăng sáng vằng vặc soi bóng xuống mặt nước khiến ta cảm nhận được sự tĩnh lặng, thanh bình của đất trời. Tuy nhiên, giữa khung cảnh ấy, tiếng đàn du dương lại vang lên, tạo nên một sự tương phản đầy ám ảnh. Tiếng đàn như một lời than thở, một tiếng lòng thổn thức của con người trước cuộc đời. Nó gợi lên trong ta những suy tư về thời gian, về sự hữu hạn của kiếp người. Về mặt nghệ thuật, "Một đêm đàn lạnh trên sông Huế" sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm. Tác giả đã khéo léo sử dụng các biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa,... để khắc họa vẻ đẹp của thiên nhiên và tâm trạng của con người. Bên cạnh đó, nhịp điệu chậm rãi, uyển chuyển của bài thơ cũng góp phần tạo nên hiệu quả nghệ thuật đặc biệt. Tóm lại, "Một đêm đàn lạnh trên sông Huế" là một bài thơ hay, mang đậm dấu ấn cá nhân của Văn Cao. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên đẹp mà còn là một tiếng lòng tha thiết, đầy xúc động của nhà thơ trước cuộc đời.
câu 2: Trong cuộc sống, mỗi người đều cần phải xác định cho mình những mục tiêu và lí tưởng riêng. Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên đặt ra những mục tiêu quá cao xa so với khả năng của bản thân mà thay vào đó là những mục tiêu vừa sức. Bởi lẽ, nếu như con người biết cách đặt ra những mục tiêu phù hợp thì sẽ dễ dàng đạt được nó hơn. Và ngược lại, khi con người đặt ra những mục tiêu quá cao xa so với khả năng của chính mình thì họ rất khó để đạt được điều đó. Khi ấy, họ sẽ rơi vào trạng thái thất vọng, chán nản thậm chí là tuyệt vọng. Điều này sẽ khiến cho tâm lí của con người bị ảnh hưởng nặng nề. Không chỉ vậy, việc đặt ra những mục tiêu quá cao xa còn khiến cho con người lãng phí thời gian, công sức của chính mình. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn thiện bản thân nếu cứ mãi chạy theo những thứ viển vông, xa vời. Thay vì thế, tại sao chúng ta không thử cố gắng hết sức mình để thực hiện những mục tiêu trong tầm với? Như vậy, chúng ta vẫn sẽ đạt được kết quả tốt đẹp mà không đánh mất đi những giá trị quý báu của bản thân. Mỗi người chỉ được sống một lần, hãy sống và cống hiến hết mình bằng tất cả khả năng của bản thân.