Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới:Ở cái xóm nhỏ ven thành phố này,người ta nhắc tới anh hết còn nhiều hơn chủ tịch tỉnh đi họp. Đứa nào hỗn hào, lười biếng, má nó bảo:"Lại coi thằng Hến kia kìa! Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, ngày đi làm thuê, làm mướn, không có chuyện gì nó chê, chiều về lụi cụi chui vào bếp nấu cơm, giặt giũ cho cha già, hiểu thảo thấy mà thương."Tía anh Hết năm nay bảy hai tuổi. Tuổi này, người ta hay đau yếu nhưng ông vẫn còn khỏe lắm. Ông già khó tính, thêm tật lãng tai. Người ta mời ông ngồi, ông cười, xua tay: "Ăn rồi. Ăn cơm với thằng Hến rồi."Chừng năm năm trước, ông còn vô bếp nấu cơm, mắt mũi tèm nhèm để lửa táp vô vách lá, nhà cháy rụi. Anh Hến cất lại nhà trên nền cũ đẩy tro, nhìn xa nhà lớn hơn miếu ông Tà một chút...Bữa nào anh Hến cũng chống mông thổi lửa, rồi dọn cơm sẵn, ngồi dựa cửa trước chờ tía anh về. Có bữa chờ tới mỏi mòn, để bụng đói ngồi ngủ gà gật. Người ở xóm biểu cứ ăn trước đi chớ chờ gì, anh cười, mâm cơm có ấm cúng, tía tôi mới vui miệng, ăn nhiều. Nhưng có bữa, anh mới vừa giở cửa chui vô nhà, ông già đã ngồi nhai cơm cháy, bị nghẹn, mắt ầng ậng nước. Anh thương tía quá chừng vội vàng chạy đi vo gạo.Anh Hến mồ côi má từ mới lọt lòng... Tia anh không đi bước nữa, ngày ngày cột sợi dây võng dài từ nhà trên xuống bếp, vừa đưa vừa nấu nước cháo, hát vọng lên, "Chớ ầu ơ... Cây khô đâu dễ mọc chồi..." Chừng này tuổi rồi, mỗi khi anh đặt lưng xuống bộ vạt, lại nhớ ngơ nhớ ngẫn lời hát của tía anh ngày xưa. Buồn lắm, nghe đứt ruột lắm. Càng nhớ anh càng thương ông. Câu được vài ba con cá rô, anh bắc cái ơ lên kho quẹt, tỉ mẩn lọc phần thịt dành cho tía, phần xương xẩu phần mình. Những trưa nắng tốt, tranh thủ giờ cơm trưa, anh xin phép chạy về, dắt tía anh ra ngoài hè tắm rửa, kỳ cọ. Những tối trời mưa, anh lúp xúp cầm cái nón mê đi đón ông già. Đi cạnh, che đầu cho ba, nghiêm trang như đang chở che cho sinh linh nào đó nhỏ bé lắm, yếu ớt lắm. Nhưng ông già đâu có yếu, ông xách gậy rượt đánh anh hoài đó chớ. Tía đầu bạc rượt thằng con đầu xanh chạy cà tưng đuổi nhau lòng vòng quanh mấy cây me già ngoài mé lộ. Đám trẻ xúm laị, vỗ tay như coi hát bội. Hỏi anh Hến sao không chịu chạy nhanh để bị dính đòn, anh bảo, chạy thì được, nhưng càng nhanh thì tía anh càng mệt, chịu có mấy roi nhẹ hều, nhằm gì. Ai nghe nói cũng thương. Đúng là tên sao thì người vậy, chịu thương chịu khó hết mình, hiếu thảo hết mình...(Trích Hiu hiu gió bấc, Nguyễn Ngọc Tư, Fanpage Nguyễn Ngọc Tư, 13/08/2015)Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích?Câu 2. Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn: "Đám trẻ xúmlaị, vỗ tay như coi hát bội"Câu 3. Anh/Chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 8 - 10 dòng) trình bày suy nghĩ của mình về ý nghĩa của sự hi sinh thầm lặng trong cuộc sống.