Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo thuộc huyện Thạch Thất - Hà Tây. Cha mẹ tôi đều là những cây tre thẳng, cao vút, thân hình mảnh mai nhưng dẻo dai. Chúng tôi được cha mẹ đặt tên là "Tre Việt Nam".
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đến đây, cha mẹ tôi cũng như bao cây tre khác, đều mang dáng vẻ gầy guộc, khẳng khiu. Nhưng rồi theo năm tháng, chúng tôi lớn lên, vươn cao mãi, trở thành những cây tre xanh tốt tươi, cứng cáp, vững chắc. Thân hình chúng tôi tròn lẳn, màu xanh thẫm, lá thì dài và mỏng. Những chiếc lá non thì màu xanh nhạt, còn những chiếc lá già hơn thì ngả sang màu vàng. Trên thân tre, những đốt tre nối tiếp nhau, tạo nên nét đặc trưng riêng cho loài tre chúng tôi.
Chúng tôi không chỉ đẹp mà còn rất hữu ích đối với đời sống con người. Từ thuở sơ khai, Thánh Gióng đã dùng tre để đánh đuổi giặc Ân xâm lược. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng tôi giúp con người làm nhà cửa, dụng cụ lao động, đồ gia dụng,... Khi trưởng thành, chúng tôi kết lại với nhau thành lũy, thành trườn, che chắn gió mưa cho làng xóm. Vào những ngày nắng nóng, chúng tôi tỏa bóng mát rượi cho lũ trẻ con nô đùa, chơi đùa. Rồi trong những bữa cơm thường nhật, chúng tôi góp mặt qua món ăn quen thuộc: rau muống xào tỏi. Không chỉ vậy, chúng tôi còn là nguồn vui bất tận cho tuổi thơ mỗi đứa trẻ thôn quê. Những con diều sáo vi vu trên bầu trời xanh thẳm, những cánh diều ước mơ bay cao, bay xa. Tất cả đều nhờ chúng tôi mà có thể cất cánh bay lên.
Dù quan trọng là thế, nhưng chúng tôi vẫn sống giản dị, mộc mạc như chính con người nơi đây. Chúng tôi chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần có ánh nắng mặt trời chiếu rọi và vài giọt mưa tưới tắm là đủ rồi. Thế nên, chúng tôi mới mọc nhanh và khỏe mạnh như bây giờ.
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà đã mấy chục năm chúng tôi gắn bó với con người. Dù sau này có đi đâu xa, tôi sẽ luôn nhớ về những ngày tháng bình yên bên chúng bạn và những người dân hiền lành, chất phác nơi đây.