Kane Trong bài thơ "Việt Bắc" của Tố Hữu, hình ảnh thiên nhiên được miêu tả qua những câu thơ đầy chất trữ tình:
"Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương.
Nhớ từng bản khói cùng sương,
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về."
Thiên nhiên Việt Bắc hiện lên vừa thơ mộng, vừa gần gũi với con người. Hình ảnh "trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương" gợi không gian yên bình, ấm áp của núi rừng. Thiên nhiên không chỉ là bối cảnh mà còn là nhân chứng cho tình cảm gắn bó giữa cách mạng và người dân nơi đây.
Hình ảnh "bản khói cùng sương" hay "bếp lửa" là những nét đặc trưng của đời sống Việt Bắc, vừa gợi vẻ đẹp mộc mạc của vùng cao, vừa biểu tượng cho sự đùm bọc, yêu thương giữa những người đồng cam cộng khổ.
Qua đó, Tố Hữu không chỉ khắc họa vẻ đẹp của Việt Bắc mà còn thể hiện tình cảm tri ân sâu sắc với con người và mảnh đất đã đồng hành cùng cách mạng trong những năm tháng gian khó. Những hình ảnh thiên nhiên ấy chính là sợi dây nối liền tình cảm bền chặt giữa người đi và kẻ ở.