Kane Trả lời:
Trong bài thơ "Ánh trăng" của Nguyễn Duy, hình ảnh vầng trăng được sử dụng như một biểu tượng giàu ý nghĩa, chứa đựng những thông điệp sâu sắc về đạo lý "uống nước nhớ nguồn" và sự thức tỉnh lương tâm của con người.
Ban đầu, vầng trăng hiện lên như một người bạn tri kỷ gắn bó với tác giả trong quá khứ gian khổ:
"Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ."
Trăng ở đây tượng trưng cho thiên nhiên, cho những kỷ niệm bình dị, chân thật của tuổi thơ và những năm tháng chiến tranh gian khó. Đó là biểu tượng của sự gắn bó, sẻ chia, luôn đồng hành với con người dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Tuy nhiên, khi hòa bình lập lại, cuộc sống con người dần thay đổi. Tác giả thừa nhận sự lãng quên vô tình của mình:
"Từ hồi về thành phố
quen ánh điện, cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường."
Vầng trăng lúc này trở thành hình ảnh đối lập, vừa gần gũi, vừa xa cách, gợi lên nỗi day dứt về sự thờ ơ, quên lãng những giá trị giản dị và thiêng liêng của quá khứ.
Cuối bài thơ, hình ảnh vầng trăng hiện lên với vẻ đẹp trọn vẹn, bao dung:
"Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình."
Vầng trăng ở đây không chỉ là thiên nhiên mà còn mang ý nghĩa biểu tượng của nhân dân, của những giá trị bền vững trong cuộc đời. Trăng không trách móc mà nhắc nhở con người về lòng biết ơn, sự trân trọng quá khứ.
Qua hình ảnh vầng trăng, Nguyễn Duy muốn gửi gắm thông điệp về sự thức tỉnh lương tâm, nhắc nhở con người luôn ghi nhớ và trân trọng những giá trị tốt đẹp, thiêng liêng trong cuộc sống, đặc biệt là những năm tháng đã đi qua.