20/01/2025
20/01/2025
Đoạn thơ "Từ biển mà đi" của Trịnh Công Lộc đã vẽ nên một bức tranh biển cả vừa hùng vĩ, vừa gần gũi, gắn bó sâu sắc với lịch sử và con người Việt Nam. Hình ảnh biển hiện lên không chỉ là một không gian địa lý, mà còn là biểu tượng của sức mạnh, lòng dũng cảm và tinh thần bất khuất của dân tộc.
Khổ thơ đầu tiên khẳng định mối liên hệ mật thiết giữa đất liền và biển cả. Biển không còn là một ranh giới xa xôi, mà đã hòa quyện vào đất đai, bồi đắp cho đất thêm giàu mạnh. Câu thơ "biển là đất, đất liền với biển" như một lời khẳng định về chủ quyền biển đảo thiêng liêng. Hình ảnh "đất nước mấy ngàn, mấy ngàn năm bão tố" gợi nhắc về lịch sử dựng nước và giữ nước đầy gian lao của dân tộc, trong đó biển cả luôn là một phần không thể tách rời.
Khổ thơ thứ hai hướng về quá khứ, ca ngợi những thế hệ cha ông đã "từ biển mà đi", khám phá và khai thác biển cả. Họ không chỉ thông thuộc "những luồng lạch nông, sâu" mà còn sẵn sàng hy sinh "giữ đảo, không về". Biển cả trong khổ thơ này mang một vẻ đẹp vừa trữ tình ("biển lặng giấu những nỗi niềm xa thẳm/ ru lời ru vô tận dưới lòng sâu"), vừa bi tráng ("mỗi đảo nhỏ/ hóa thành ngọn nến/ thắp linh thiêng rừng rực trời sao...").
Khổ thơ cuối cùng thể hiện niềm tin và sức mạnh của con người Việt Nam trước biển cả bao la. Dù "biển của ta, lại nhiều hơn sóng dữ", nhưng con người Việt Nam không hề "bé nhỏ trước muôn trùng". Câu thơ "chẳng kẻ nào,/ tát được bể Đông!" vang lên như một lời khẳng định về ý chí quyết tâm, sức mạnh đoàn kết và khả năng chinh phục biển cả của dân tộc.
Tóm lại, đoạn thơ đã khắc họa thành công hình ảnh biển cả vừa là một phần máu thịt của đất nước, vừa là chứng nhân lịch sử, vừa là nguồn cảm hứng và sức mạnh cho con người Việt Nam.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời