21/01/2025
21/01/2025
Vào một đêm trăng sáng, trong ngôi nhà nhỏ bên bờ hồ, tiếng đàn piano vang lên, nhẹ nhàng, thanh thoát. Đó là một bản sonata cổ điển nổi tiếng – "Sonata Ánh Trăng" của Beethoven. Dưới ánh trăng mờ ảo, những nốt nhạc du dương như lướt qua không gian, mang lại sự tĩnh lặng và thanh thản. Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy, có một câu chuyện đen tối mà ít ai biết đến.
Narumi, một cô gái trẻ yêu âm nhạc, sinh sống tại ngôi làng nhỏ nơi có hồ nước tĩnh lặng. Cô sống cùng bà nội, người đã nuôi dưỡng cô từ nhỏ, và đã truyền cho Narumi tình yêu với âm nhạc cổ điển. Bà nội từng kể cho cô nghe về những bản sonata nổi tiếng, trong đó có "Sonata Ánh Trăng", một tác phẩm mà bà yêu thích nhất. Narumi luôn mơ ước một ngày nào đó có thể chơi được bản sonata này trên cây đàn piano cổ của bà.
Ngày nọ, khi bà nội mất vì tuổi già, Narumi quyết định thực hiện ước mơ của bà. Cô dành cả ngày luyện tập, cẩn thận từng nốt nhạc, từng âm điệu. Thế nhưng, khi càng chơi, Narumi càng cảm nhận được sự bất an trong lòng. Một đêm nọ, khi cô đang đắm chìm trong âm nhạc, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cô. Cô bắt đầu cảm nhận được một sự hiện diện khác trong căn phòng, một bóng hình mờ ảo mà cô không thể giải thích được.
Đột nhiên, cây đàn piano phát ra những tiếng động lạ, và một khúc nhạc không phải là "Sonata Ánh Trăng" mà Narumi đã luyện tập bấy lâu vang lên. Làm sao có thể như vậy được? Narumi vội dừng lại, nhưng tiếng nhạc cứ tiếp tục. Cô quay lại nhìn và thấy một bóng dáng mờ nhạt đứng cạnh cây đàn, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh trăng.
Đó chính là bà nội của cô.
“Bà… bà đã trở lại?” Narumi run rẩy hỏi.
“Cháu không thể quên đi âm nhạc của bà, phải không?” giọng bà mơ hồ như vọng từ quá khứ.
Narumi cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ từ bà nội truyền vào mình. Cô hiểu rằng bà không muốn cô chỉ chơi "Sonata Ánh Trăng" như một phần của quá khứ, mà là để mang trong mình một sứ mệnh.
“Nhưng bà ơi, cháu không thể chơi như bà. Những nốt nhạc ấy không chỉ là âm thanh, mà còn là một phần của tâm hồn bà, cháu không thể tái tạo được,” Narumi nói, nước mắt rơi xuống.
“Cháu sẽ làm được. Đừng sợ, cháu chính là người duy nhất có thể tiếp nối câu chuyện của bà.”
Vào những đêm tiếp theo, Narumi lại ngồi bên cây đàn, và mỗi lần cô đánh những phím đàn ấy, cô cảm thấy mình không còn một mình. Những âm thanh từ cây đàn không chỉ là bản sonata ấy, mà là một câu chuyện đầy cảm xúc, về một tình yêu âm nhạc không bao giờ phai nhạt.
Một hôm, khi cô đang chơi bản sonata dưới ánh trăng, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, khiến ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tạo thành những vệt sáng kỳ diệu. Lúc ấy, Narumi nhận ra: không phải chỉ có bà nội mới có thể cảm nhận được bản sonata này, mà chính bản thân cô cũng đã trở thành một phần của âm nhạc ấy.
Bà nội đã không phải là thủ phạm của những điều kỳ lạ xảy ra. Mà chính Narumi, với trái tim đầy tình yêu âm nhạc, đã giúp bà tiếp tục sống trong âm thanh ấy.
Kể từ đó, mỗi đêm trăng sáng, Narumi ngồi bên cây đàn piano, và những giai điệu "Sonata Ánh Trăng" vẫn vang lên, không chỉ trong không gian mà còn trong trái tim của cô, tiếp nối những ước mơ và ký ức của bà, không bao giờ phai mờ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
10 giờ trước
Top thành viên trả lời