Jisoo
TRONG VÒNG TAY YÊU THƯƠNG CỦA MẸ
Tôi là một chú sẻ non, mới chỉ vài ngày tuổi. Cái tổ nhỏ xíu trên cành cây cao chính là thế giới của tôi từ khi chào đời. Ở đó, tôi được mẹ ấp ủ, được mẹ mớm cho từng hạt thóc, từng con sâu non mềm mại. Tôi chưa từng biết đến thế giới rộng lớn ngoài kia, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ phải đối diện với nguy hiểm. Thế nhưng, buổi sáng hôm ấy đã trở thành khoảnh khắc không bao giờ quên trong đời tôi.
Rơi khỏi tổ – Cơn hoảng loạn đầu tiên
Sáng hôm đó, trời trong xanh, những tia nắng dịu nhẹ len qua kẽ lá, làm tổ của tôi sáng bừng lên. Tôi tò mò nhìn xuống khoảng không rộng lớn bên dưới, nơi có những cành cây đung đưa và bãi cỏ xanh mượt trải dài. Tôi thấy mẹ bay lượn, sà xuống nhặt những hạt thóc để mang về. Tôi cũng muốn thử vẫy cánh, muốn giống mẹ, muốn tự mình tung bay giữa trời cao.
Tôi thận trọng bám vào mép tổ, cố vươn cánh nhỏ xíu ra. Một làn gió nhẹ thoảng qua, lay động những chiếc lá xung quanh. Nhưng rồi, đột nhiên, một cơn gió mạnh hơn bất ngờ ập tới! Tôi mất thăng bằng, đôi chân bé nhỏ trượt khỏi tổ, và trong chớp mắt, tôi rơi thẳng xuống đất.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng yếu ớt:
Chiếp! Chiếp!
Mọi thứ vụt qua thật nhanh. Tôi lộn nhào trong không trung, đôi cánh non nớt vẫy loạn xạ nhưng không thể nào cản lại cú rơi. Tôi đáp xuống một bụi cỏ mềm, may mắn không bị thương, nhưng cảm giác hoảng loạn vẫn bao trùm lấy tôi.
Tôi hoang mang nhìn quanh. Xung quanh toàn là cỏ cây xa lạ. Tổ ấm yêu thương của tôi giờ đã ở quá xa, mẹ cũng không thấy đâu. Tôi cất tiếng kêu nhỏ bé, mong rằng mẹ sẽ nghe thấy và bay đến đón tôi về. Nhưng chưa kịp định thần, tôi chợt thấy một cái bóng đen lớn đang tiến lại gần…
Con chó săn xuất hiện – Nguy hiểm cận kề
Đó là một con chó săn to lớn! Nó có bộ lông màu nâu bóng mượt, đôi mắt sáng quắc và cái mũi đen ươn ướt đang hít hà không khí. Dường như nó đã ngửi thấy tôi! Tôi co rúm người lại, run rẩy đến mức không thể kêu lên thành tiếng.
Con chó bước từng bước chậm rãi, đôi chân mạnh mẽ đè lên đám cỏ xanh rậm. Tôi nhỏ bé như một hạt bụi dưới móng vuốt của nó. Tôi muốn chạy trốn, nhưng đôi chân bé xíu của tôi chẳng thể nào di chuyển nhanh được. Tôi chỉ biết thu mình lại, cầu mong một phép màu xảy ra.
Nó cúi đầu xuống, đưa chiếc mũi to lớn sát lại gần tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở nóng rực của nó phả lên từng chiếc lông tơ mỏng manh của mình. Tôi hoảng sợ đến mức gần như lặng đi. Đôi mắt nó sáng lên đầy tò mò, rồi dường như đã xác định được tôi là một sinh vật nhỏ bé vô hại, nó nhấc một chân lên…
Tôi nhắm chặt mắt lại, tưởng chừng như tất cả đã kết thúc. Nhưng ngay lúc ấy, một điều kỳ diệu đã xảy ra!
Mẹ lao xuống – Đôi cánh của tình yêu và lòng dũng cảm
Từ trên cao, một bóng nhỏ lao vút xuống với tốc độ nhanh như chớp. Đó là mẹ!
Mẹ không hề sợ hãi con chó săn khổng lồ. Mẹ xòe rộng đôi cánh bé nhỏ nhưng đầy uy lực, bay vòng quanh đầu nó, vừa đập cánh vừa cất tiếng kêu lanh lảnh:
Chích! Chích!
Con chó săn giật mình, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mẹ. Nhưng mẹ vẫn không rời đi. Mẹ tiếp tục lao xuống, xà sát vào mặt nó rồi lại vụt bay lên, khiến con chó bối rối.
Nó lùi lại một chút, có vẻ ngạc nhiên trước sự gan dạ của mẹ tôi. Một con sẻ bé nhỏ dám đối đầu với nó ư? Nhưng mẹ không quan tâm. Mẹ chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải cứu tôi!
Mẹ tiếp tục nhào lộn, xà xuống trước mặt con chó, vờ như muốn trêu tức nó. Con chó săn dần quên mất tôi, nó bắt đầu hướng sự chú ý sang mẹ. Khi thấy nó sắp lao đến mẹ, tôi nghe thấy mẹ hét lên:
Chạy đi con! Chạy ngay vào bụi rậm!
Tôi giật mình tỉnh lại khỏi cơn hoảng loạn, nhanh chóng lách mình chui vào giữa đám cỏ rậm rạp. Tôi biết mẹ đang cố gắng thu hút sự chú ý của con chó để tôi có cơ hội trốn thoát. Tôi nấp thật kỹ, lặng lẽ quan sát mẹ bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Mẹ vẫn bay lượn trên cao, khéo léo né tránh mỗi cú vồ của con chó. Cuối cùng, khi nhận thấy không thể bắt được mẹ, con chó săn dường như chán nản. Nó gầm gừ một tiếng, rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mẹ đã chiến thắng!
Cảm nhận về tình yêu thương của mẹ
Vài phút sau, mẹ nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh tôi. Dù có vẻ hơi mệt, nhưng đôi mắt mẹ vẫn đầy trìu mến. Mẹ dùng chiếc mỏ nhỏ nhắn khẽ chạm vào tôi, như muốn trấn an tôi rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Tôi nhìn mẹ, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Mẹ bé nhỏ nhưng dũng cảm vô cùng. Dù con chó săn to lớn đến thế nào, dù nguy hiểm có rình rập ra sao, mẹ vẫn không hề sợ hãi. Vì mẹ yêu tôi, vì mẹ muốn bảo vệ tôi bằng tất cả sức lực mà mẹ có.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng tình yêu thương của mẹ là thứ mạnh mẽ nhất trên đời. Nó không cần phải to lớn hay ồn ào, nhưng lại có sức mạnh đủ để chống chọi với mọi nguy hiểm, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng.