Xuân Diệu là nhà thơ lớn trong nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông có đóng góp to lớn vào quá trình hiện đại hóa thơ ca Việt Nam đầu thế kỉ XX. Thơ Xuân Diệu mang đến một "nguồn sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này". Vội vàng là tiếng nói tâm hồn của một trái tim yêu đời, yêu cuộc sống đến cuồng nhiệt. Bài thơ cũng là kết tinh của những đặc trưng phong cách nghệ thuật thơ Xuân Diệu trước cách mạng tháng Tám.Bài thơ được chia làm ba khổ, tất cả gồm 13 câu thơ. Mỗi câu, mỗi chữ đều thể hiện quan niệm nhân sinh tiến bộ của nhà thơ: sống phải gắn với thời gian, sống phải tận hưởng niềm hạnh phúc trần thế và sống hết mình.Mở đầu bài thơ là khổ thơ có cấu trúc lạ nhất, thể thơ năm chữ và đây cũng là khổ thơ duy nhất trong bài:Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mấtTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay điCâu thơ ngắn lại, nhịp thơ nhanh và sự lặp lại liên tiếp của các động từ mạnh: "tắt", "buộc" đã diễn tả khát khao mãnh liệt của nhà thơ muốn níu giữ thời gian và sắc đẹp của mùa xuân. Nhà thơ muốn can thiệp vào quy luật tự nhiên bằng hành động cụ thể: muốn tắt nắng, muốn buộc gió để màu đừng nhạt, hương đừng phai. Đó là ước muốn bất tử hoá cái đẹp, giữ cho cái đẹp tỏa sắc lên hương vị vĩnh cửu. Ước muốn ấy chỉ có được ở con người yêu cuộc sống tha thiết, yêu cuộc sống đến mức cuồng nhiệt. Và hơn nữa, đó là ước muốn của một thi sĩ tài năng, biết trân trọng giá trị của cái đẹp và muốn mọi người cảm nhận được vẻ đẹp ấy.Sau những ước muốn cháy bỏng, nhà thơ say sưa thưởng thức và tận hưởng bức tranh thiên nhiên mùa xuân tuyệt diệu:"Của ong bướm này đây tuần tháng mậtNày đây hoa của đồng nội xanh rìNày đây lá của cành tơ phơ phấtCủa yến anh này đây khúc tình siVà này đây ánh sáng chớp hàng miMỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửaTháng giêng ngon như một cặp môi gầnTa muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởnTa muốn riết mây đưa và gió lượnTa muốn say cánh bướm với tình yêuTa muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạng."Bức tranh thiên nhiên mùa xuân hiện lên thật rực rỡ với sự hòa phối tuyệt vời giữa âm thanh, đường nét, màu sắc, hình ảnh... Tất cả đều hài hoà và đẹp đẽ. Bức tranh ấy được vẽ lên bằng một hồn thơ trẻ trung, lãng mạn, giàu xúc cảm và trí tưởng tượng phong phú. Mùa xuân - mùa xuân, mùa của sự sinh sôi nảy nở, mùa của tình yêu và tuổi trẻ. Mùa xuân đã tràn ngập trong thiên nhiên và lòng người bởi đây là tháng giêng - tháng đầu tiên của mùa xuân. Nhà thơ như đang ngụp lặn trong vườn xuân để cảm nhận và tận hưởng những âm thanh, đường nét, màu sắc, hình ảnh tuyệt diệu của nó. Những hình ảnh đẹp đẽ, tươi tắn của mùa xuân nối tiếp nhau hiện lên qua các biện pháp nghệ thuật so sánh, điệp ngữ và tăng tiến. Nào là "ong bướm" với "tuần tháng mật", nào là "hoa của đồng nội xanh rì", rồi lại "lá của cành tơ phơ phất". Đẹp nhất, quyến rũ nhất là "của yến anh này đây khúc tình si". Âm thanh của tiếng hót chim yến, chim oanh chẳng những gợi vẻ đẹp rất đỗi nên thơ của mùa xuân mà còn là tiếng lòng của những trai gái đang độ yêu đương. Tình yêu say đắm khiến họ giống như những kẻ si tình. Trong mắt họ, tất cả cảnh vật đều trở nên lung linh, huyền ảo. Vì vậy, đường nét uyển chuyển của cành tơ phơi phất, màu sắc xanh tươi mơn mởn của đồng nội và sắc đỏ nồng nàn của hoa cũng khiến họ rung động.Tất cả vạn vật dường như đều đang trải qua thời khắc huy hoàng nhất của tuổi trẻ. Ánh sáng mặt trời vừa bừng lên, chiếu rọi vào vạn vật khiến chúng càng thêm rực rỡ. Hàng mi dài của thiếu nữ khép mở và ánh sáng bình minh phản chiếu vào trở nên diễm lệ vô cùng. Mùa xuân - mùa của sự sống sinh sôi, mùa của tình yêu và tuổi trẻ. Có lẽ vì thấu hiểu điều này mà nhà thơ Xuân Diệu đã sống vội vàng, sống gấp gáp để tận hưởng trọn vẹn hương vị của cuộc đời.