Tác giả Minh Chuyên viết nhiều tác phẩm về chiến tranh, đặc biệt là cuộc sống của những cựu chiến binh sau ngày hậu chiến. Một trong số đó là tác phẩm “Vào chùa gặp lại”, nói về sự hy sinh mất mát mà những người quân nhân phải chịu đựng. Họ là những con người bình dị, cống hiến cả tuổi thanh xuân cho cách mạng, cho nền độc lập dân tộc. Tuy nhiên cái ngày thắng lợi ấy đưa họ từ tử thần trở về nhưng lại mang theo những di chứng của chiến tranh, hoặc trở thành người tàn tật, hoặc tâm trí không còn minh mẫn như trước.
Đàm Thân là nhân vật chính trong truyện, cô gái trẻ xinh đẹp, rời quê hương đi đánh Mỹ, đối mặt với cái chết. Trở về từ cõi chết, cô mang trong mình những ký ức đau thương của thời kỳ bom đạn. Đàm Thân có vẻ ngoài xinh đẹp, đôi gót chân không hề bị chầy xước. Điều này khá hiếm hoi trong thời kỳ chiến tranh, khi hầu hết các cô gái đều chịu tổn thất về thể xác. Không chỉ vậy, Đàm Thân còn có khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao và thẳng, nụ cười tươi tắn, và đôi mắt sáng lấp lánh. Tất cả những đặc điểm này khiến cô trở nên rất cuốn hút.
Tuy nhiên, vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy lại ẩn chứa một bi kịch trong lòng Đàm Thân. Cô từng là một cô gái trẻ trung, yêu đời, sẵn sàng hy sinh tất cả cho cách mạng. Nhưng rồi, chiến tranh đã cướp đi của cô quá nhiều thứ. Trong một lần làm nhiệm vụ, đơn vị của Đàm Thân bị máy bay địch phát hiện và ném bom dữ dội. Đồng đội hi sinh, bản thân Đàm Thân bị nhiều vết thương, trong đó nghiêm trọng nhất là vết thương ở cột sống, gây liệt nửa người và mất khả năng sinh con.
Từ một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống, Đàm Thân bỗng chốc trở thành người tàn tật, phải gắn bó suốt đời với chiếc xe lăn. Đây là cú sốc tinh thần vô cùng lớn đối với cô gái trẻ. Đàm Thân từng có mối tình đẹp đẽ, trong trẻo với chàng trai thôn quê tên là Tư. Hai người đã trao đổi những kỷ vật nhỏ bé nhưng chất chứa biết bao tình cảm sâu đậm. Họ hẹn thề sẽ mãi đợi nhau.
Nhưng rồi, chiến tranh đã chia cắt đôi lứa, khiến họ phải xa cách mãi mãi. Tư đã hy sinh trên chiến trường, bỏ lại Đàm Thân một mình chờ đợi. Cô đau khổ và tuyệt vọng khi biết tin người mình yêu đã ra đi mãi mãi. Từ đó, Đàm Thân dồn hết tâm sức vào công việc, đóng góp cho xã hội. Cô xin ra khỏi quân ngũ, dù vẫn còn yêu thích màu xanh áo lính.
Sau khi xuất ngũ, Đàm Thân quyết định xuống núi, trở về quê hương. Cô xin làm việc tại bệnh viện huyện, giúp đỡ những người nghèo khó. Tại đây, cô gặp lại người đồng đội cũ Bửng, giờ đã là giám đốc bệnh viện. Bửng vẫn giữ trong mình hình bóng của Đàm Thân, nhưng anh biết rằng cô đã có người thương nên đành chôn giấu tình cảm của mình.
Một lần nọ, khi đang làm nhiệm vụ, Đàm Thân bị trúng gió độc và được Bửng cứu chữa. Trong lúc hôn mê, cô đã mơ thấy mình được trở về quá khứ, gặp lại người yêu Tư. Khi tỉnh dậy, cô mới biết rằng Bửng đã tận tình cứu chữa cho mình. Từ đó, Đàm Thân nảy sinh tình cảm với Bửng, nhưng cô luôn cảm thấy mặc cảm vì bản thân không còn lành lặn như xưa. Cuối cùng, cô quyết định xuất gia, tìm kiếm sự bình yên và thanh thản trong tâm hồn.
Nhân vật Đàm Thân trong tác phẩm “Vào chùa gặp lại” là một biểu tượng cho sự hy sinh thầm lặng của những người phụ nữ Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, đã vượt qua những mất mát, đau thương để tiếp tục sống và cống hiến cho xã hội. Hình ảnh Đàm Thân cũng gợi lên những suy nghĩ về trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với đất nước, về những gì mà chúng ta đã được thừa hưởng từ những người đi trước.
Tác phẩm “Vào chùa gặp lại” của nhà văn Minh Chuyên là một tác phẩm văn học có giá trị nhân văn sâu sắc. Tác phẩm đã khắc họa thành công hình ảnh những người phụ nữ Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh, những người đã hy sinh tất cả, kể cả tuổi thanh xuân và hạnh phúc cá nhân, để góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc.